Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.

====

"Ta là tông chủ của Đào Sơn Tông."

Thiếu niên nghe thấy những lời này, lộ ra vài phần kinh ngạc rõ ràng, nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới.

Ánh mắt kia như thể muốn mổ cô ra, thấy rõ tất cả bên trong cô.

Trên thực tế thiếu niên không nhìn ra gì cả.

Cô trong mắt cậu vô cùng sạch sẽ thấu đáo.

Nhưng quá sạch sẽ.

Cậu không nhìn thấy những thứ như dục vọng, tham lam, bi thương, thù hận......

Trên người cô không có một cái gì hết.

"Tông chủ?" Thiếu niên chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: "Cô không thể là tông chủ của Đào Sơn Tông được."

"......"

Nghi ngờ ta thì được, nhưng nghi ngờ công việc của ta thì không được!

"Tín vật ở trong tay ta, vì sao ta không phải?"

"Tín vật còn trong trạng thái nguyên thủy, cô còn chả có liên kết gì với tín vật, sao có thể là tông chủ của Đào Sơn Tông." Dường như thiếu niên rất am hiểu về Đào Sơn Tông.

Hoa Vụ còn chưa được truyền thừa đã bị đâm một kiếm: "......"

Sau khi có được truyền thừa thì tín vật sẽ tự động liên kết, sẽ dựa theo ý nguyện của chủ nhân biến thành một hình thái khác, ví dụ như vòng tay, trâm cài, đao kiếm......

Ngọc lệnh không chỉ là làm tín vật của Đào Sơn Tông, nó cũng là một món Thần Khí.

Hình thái lúc này của ngọc lệnh, là trạng thái ban đầu của tín vật chưa có chủ.

Hoa Vụ nghiến răng, lòng đau như cắt.

Vốn dĩ cô có một di sản để kế thừa, có thể nhẹ nhàng hoàn thành công việc.

Bây giờ lại yêu cầu cô dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Ai gặp phải cũng đều đau đớn gục ngã.

Hoa Vụ tém cái tâm trạng đau đớn gục ngã xuống, nở nụ cười: "Cho dù ngươi tin hay không, thì ta chính là tông chủ đương nhiệm của Đào Sơn Tông."

"Được thôi." Thiếu niên như tin rồi, "Nhưng Đào Sơn Tông nghèo túng như vậy sao?"

"......"

Đào Sơn Tông không phải nghèo túng, mà là không có gì cả.

Bất ngờ lắm đúng không!!

"Ngươi muốn tín vật này làm gì?" Hoa Vụ hỏi cậu: "Nếu lý do của ngươi có thể thuyết phục ta, ta cũng có thể giúp ngươi."

"Ta muốn ra khỏi đây." Thiếu niên chớp mắt, mong đợi nhìn cô, "Cô có thể giúp ta không?"

"Ngươi bị nhốt ở chỗ này?"

Thiếu niên vén một sợi tóc bạc lên, "Rất rõ ràng, là thế."

"Ai nhốt ngươi ở chỗ này?"

Thiếu niên hạ khóe miệng, "Tông chủ của Đào Sơn Tông."

Còn làm thế nào thì thiếu niên không nói.

Phải dùng đến tín vật, ít nhiều gì Hoa Vụ cũng đoán được là có liên quan đến Đào Sơn Tông.

Như vậy......

Dựa theo manh mối cốt truyện, có lẽ cậu chính là BOSS lớn nhất của kịch bản —— Phục Linh.

Hắn lại bị nhốt ở cái bí cảnh này!

Nữ chính nhận được truyền thừa và vô số bảo bối xong thì rời đi, sau đó cái bí cảnh này liền biến mất.

Cho nên về sau cái bí cảnh này có xảy ra cái gì nữa, cốt truyện cũng không viết.

Nếu lúc ấy hắn  còn bị nhốt ở đây, như vậy rất có thể là sau khi nữ chính có được truyền thừa, sức mạnh phong ấn hắn nới lỏng, nên hắn đã tìm được biện pháp rời đi.

Hoa Vụ lại xác định một chút: "Ngươi tên gì?"

Đầu ngón tay thiếu niên quấn quấn một lọn tóc, một thân xiêm y hồng nhạt không hề thô tục, ngược lại khiến cậu trông như hoa đào nở rực rỡ.

Cậu hỏi lại Hoa Vụ: "Cô tên gì."

"Ngươi nói trước."

"Cô nói trước."

Hai người nhìn nhau, ai cũng không chịu mở miệng trước.

Giống như cái tên là thứ gì đó cấm kỵ, nói ra tên gọi thì có tác dụng kỳ diệu nào đó vậy.

"Ngươi muốn ta giúp ngươi ư?" Hoa Vụ mỉm cười, "Nếu ngươi muốn, thế trả lời vấn đề của ta đi."

"......"

Cơ thể của Phục Linh chìm dần xuống nước.

Tóc bạc và xiêm y hồng nhạt làm nổi bật lẫn nhau.

Trong đầu Hoa Vụ đột nhiên có một con sứa hoa đào xinh đẹp đến cùng cực.

"......"

Má!

Hoa Vụ khoanh tay nhìn cậu, định giằng co tiếp với cậu.

Cuối cùng là Phục Linh nhận thua trước, "Ta nói tên cho cô, cô sẽ giúp ta à?"

"Vậy phải xem ta có hài lòng với tên của ngươi không."

"......"

Đôi mắt đào hoa của Phục Linh khẽ lườm nguýt, một hồi lâu cậu nhẹ giọng hỏi: "Cô thích tên gì? Ta có thể sửa tên."

"......"

"????"

Không phải!!

Sao nhà ngươi vô trách nhiệm với cái tên của mình thế à?

Cuối cùng dưới sự cám dỗ của ra ngoài, Phục Linh vẫn báo tên của mình, "Ta tên Phục Linh."

Quả nhiên là cậu.

Một BOSS lớn như vậy đánh đấm được lắm nha......

"Mang ngươi ra ngoài cũng được, nhưng ta có điều kiện." Hoa Vụ nhanh chóng nói.

"Cô không đưa ta ra ngoài, cô cũng không rời khỏi đây được." Phục Linh cũng không muốn đồng ý điều kiện gì, "Chúng ta chỉ có thể lãng phí ở chỗ này thôi."

"Cũng được."

Hoa Vụ không có ý kiến.

"Cô......"

Hoa Vụ cười lễ phép.

Dù sao cô cũng không vội ra ngoài như thế, đi ra ngoài thì phải gây dựng sự nghiệp...... Ngẫm lại vẫn khó quá.

Còn không bằng ở chỗ này lười biếng.

Phục Linh uy hiếp không có hiệu quả, cậu lập tức biến mất trên mặt nước.

Tiếp đó Phục Linh lại không cam lòng đánh lén vài lần, cũng không thể cướp được tín vật từ trong tay Hoa Vụ, xong cuối cùng cậu vẫn khuất phục.

"Điều kiện của cô là cái gì?"

"Ở bên cạnh bảo vệ ta một năm." Chắc chắn người của tứ đại môn phái biết cái bí cảnh này có liên quan tới Đào Sơn Tông, có lẽ họ sẽ không để yên cho cô xây dựng Đào Sơn Tông.

Cho nên khi ra khỏi bí cảnh, mới là nguy hiểm nhất.

Tìm cho mình một vệ sĩ rất quan trọng!

"Cô nói cô là tông chủ của Đào Sơn Tông?"

"Ừ." Hoa Vụ không nghe ra cái gì từ giọng điệu này của Phục Linh, "Làm sao vậy?"

"Vừa rồi ta đã nói, ta bị tông chủ của Đào Sơn Tông giam ở chỗ này, cô lại muốn ta bảo vệ cô?" Phục Linh cười khẽ, "Cô không cảm thấy điều kiện này quá đáng lắm à?"

Hoa Vụ vô tội: "Cũng đâu phải ta nhốt ngươi ở chỗ này, ngươi còn muốn ta bảo vệ ngươi hả?"

Người phong ấn hắn ở nơi này đã sớm chết đến không thể chết thêm nữa rồi.

Cả Đào Sơn Tông cũng biến mất.

Phục Linh không muốn nhận: "Đổi điều kiện."

Chờ cậu đi ra ngoài, thì phải huỷ hoại Đào Sơn Tông!

Hoa Vụ buông tay, "Chỉ có điều kiện này, trừ phi ngươi không muốn đi ra ngoài."

"......"

Đây là nói rõ cô không thèm quan tâm cậu chấp nhận hay không, thái độ này khiến Phục Linh hơi tức giận.

Nhưng nghĩ đến mình không làm gì được cô...... Càng tức giận hơn.

Hoa Vụ nhìn dáng vẻ sứa hoa đào trước mặt tức giận, nhịn không được cười.

Phục Linh thuyết phục bản thân trong lòng.

Chỉ là một năm mà thôi.

Một năm sau sẽ huỷ Đào Sơn Tông!

Đến lúc đó tông chủ cô đây cũng phải trả giá đắt......

Nghĩ đến đây, tâm trạng Phục Linh tốt hơn chút, "Được, ta đồng ý với cô."

......

......

Lai lịch của Phục Linh cũng được nói đến.

Hắn đã từng là đệ tử của Đào Sơn Tông.

Lúc ấy, Đào Sơn Tông đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất, hoàn toàn xứng đáng với tông môn tu chân đệ nhất.

Sau khi Phục Linh gia nhập Đào Sơn Tông, trên người có rất nhiều vinh quang, là thiên tài được vô số người ngưỡng mộ.

Nhưng hắn lại có huyết mạch của Yêu tộc.

Sau khi bị người ta phát hiện điểm này, hào quang thiên tài của hắn liền thay đổi, với thực lực của hắn không ai dám đánh với hắn, nhưng ngầm chỉ chỉ trỏ trỏ lại không thiếu.

Cuối cùng trong tông môn có người hãm hại hắn, nhân lúc hắn bị thương đã dụ dỗ hắn hóa thành yêu.

Khiến hắn mất lý trí, giết hại đồng môn.

Về sau còn xảy ra thêm rất nhiều chuyện, dẫn tới tu vi của Phục Linh mất hết.

Vừa vặn khiến huyết mạch Yêu tộc của hắn hoàn toàn thức tỉnh, chưa nói đến thực lực còn nâng cao hơn một bước, xong lại có năng lực riêng của chủng tộc.

Tóm lại là cuối cùng Đào Sơn Tông đã phong ấn Phục Linh điên cuồng giết người.

Mà người phong ấn Phục Linh, chính là sư phụ hắn, tông chủ lúc đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play