Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.

====

Hồ nước sâu không thấy đáy, Hoa Vụ chìm xuống rất sâu mà vẫn chưa chạm tới được đáy hồ, cũng may cô không có cảm giác ngột thở, hô hấp không bị cản trở.

Thứ đồ quấn lấy cổ tay cô rõ ràng có vẻ đang tức muốn hộc máu do không lấy được tín vật, bắt đầu dùng sức cuốn lấy cổ tay cô.

Hoa Vụ thở dài trong lòng, cô kết thúc việc lười biếng, trở tay kéo lấy thứ đồ kia.

Sự mềm mại chạm vào tay, có hơi giống tơ lụa.

Thứ đồ kia phát hiện bản thân bị bắt được, muốn thoát ra trước, đáng tiếc bị Hoa Vụ nắm chặt rồi thì nào còn đường chạy.

Hoa Vụ vòng hai vòng trên tay, trong làn nước tăm tối không thể thấy rõ thứ gì hết, Hoa Vụ chỉ có thể dựa vào cảm giác mà kéo thứ đồ kia xuống khỏi người.

Kéo vài lần, Hoa Vụ cảm giác được thứ này chẳng phải tơ lụa gì.

Là tóc.

Nghĩ đến khả năng này, Hoa Vụ thấy hơi ớn lạnh, cô bơi lên phía trên.

Nhưng vào lúc này mắt cá chân lại bị kéo xuống, thứ đồ kia quấn lấy mắt cá chân cô, định kéo cô xuống cùng.

Tuy là Hoa Vụ không thấy gì, nhưng dựa vào cảm giác mà hất nó ra, ánh sáng nhạt sáng lên trong làn nước, mắt cá chân được buông lỏng.

Hoa Vụ lập tức bơi lên phía trên.

Rào ——

Ánh sáng lại trở lại trong mắt một lần nữa.

Hoa Vụ ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt.

Trong Hắc Hải rộng lớn không thấy điểm cuối, mặt biển chỉ có mỗi cô là sinh vật còn sống.

Đây...... Là nơi quái quỷ gì thế?

Đã bảo là giá trị may mắn của nữ chính đạt level max cơ mà?

Sao cô lại xui xẻo thế chứ!!

Có phải cha ruột quên thêm giá trị may mắn cho cô rồi không!!

Thứ đồ như tơ lụa lại quấn lên mắt cá chân cô, Hoa Vụ bực bội đạp một cái, thứ kia buông lỏng, lông mày của Hoa Vụ còn chưa giãn ra thì bên hông đã bị cuốn lấy.

Có ánh sáng đang tiếp cận cô dưới mặt nước.

Những đốm sáng mỏng manh ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng trở nên chói mắt.

Rào ——

Hoa Vụ nghe thấy âm thanh đạp nước.

Ánh sáng chói mắt dần dần biến mất, một cậu thiếu niên có mái tóc màu bạc từ từ xuất hiện từ đáy nước.

Trên người cậu không dính bất cứ vệt nước nào, ngay cả mái tóc bạc kia cũng khô.

Mái tóc bạc không được búi lại, tùy ý rũ đằng sau cậu, một vài sợi thõng xuống trước người, phần lớn mái tóc được nằm ở trong nước.

Quần áo trắng tinh tầng tầng lớp lớp, tản ra trong nước, giống như đoá hoa sen nở rộ.

Hoa Vụ cách cậu rất gần.

Gần tới mức chỉ cần di chuyển một chút về phía trước là có thể chạm vào nhau.

Ngũ quan của thiếu niên mang vẻ đẹp không nói nên lời, một đôi mắt đào hoa như chứa đầy mật hoa say lòng người, khóe môi cậu nhẹ cong, giống như yêu quái biển ở dưới nước, mang theo vẻ đẹp hớp hồn người ta.

Hoa Vụ sửng sốt.

Thiếu niên đột nhiên cúi người tới.

Cơ thể lạnh lẽo ôm lấy cô.

Hoa Vụ: "???"

Tật xấu gì thế?

Hoa Vụ thấy quần áo rải rác xuống nước, chỗ vạt áo bắt đầu biến thành màu hồng nhạt, màu hồng nhạt kia dần dần khuếch tán ra, giống như hoa đào nở rộ trong những bộ phim.

Tiếng cười nhẹ của thiếu niên vang lên bên tai cô.

"Cho ta thấy tâm nguyện của vị tiểu đạo hữu này là gì đi, có lẽ ta có thể giúp cô."

Giọng của hắn như mang theo dụ hoặc nào đó, khiến người ta không tự chủ được cuốn theo tiếng nói của hắn.

Trước mắt Hoa Vụ hiện lên một vài hình ảnh.

Hoa Vụ nhướng mày, để mặc những hình ảnh đó hiện lên.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thiếu niên buông cô ra, hàng mi xinh đẹp nhíu lại, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô, "Vì sao cô......"

Hoa Vụ mỉm cười: "Ta làm sao?"

Con ngươi của thiếu niên chuyển một vòng, không nói tiếp.

Ánh mắt cậu nhìn theo khuôn mặt của Hoa Vụ, dừng trên tay cô.

Tín vật trong tay Hoa Vụ như ẩn như hiện.

Ánh mắt của thiếu niên hơi lóe lên, lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, cậu khẽ khàng hỏi: "Tiểu đạo hữu có thể tặng thứ kia cho ta được không?"

Hoa Vụ đưa tín vật ra trước mặt, liếc cậu một cái, lãnh đạm nói: "Vì sao vô duyên vô cớ ta phải đưa đồ cho cậu?"

"......"

Lông mày thiếu niên lại nhăn lại, đại khái không rõ vì sao người trước mặt có thể bình tĩnh như thế, không bị mình ảnh hưởng chút nào.

Cậu cũng không mở miệng, mà là động tay định cướp luôn.

Hoa Vụ đã sớm đề phòng cậu, ngay lúc cậu vừa ra tay thì chìm xuống.

Tay của thiếu niên bắt lấy khoảng không, cậu cắn môi dưới, đáy mắt có hơi không vui vẻ, nhìn chằm chằm mặt nước, "Ở chỗ này, ngươi không chạy thoát được đâu."

Không ai đáp lại hắn.

Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, cũng chìm xuống trong nước.

Ở trong nước, cậu như cá gặp nước, có ưu thế bẩm sinh, có thể dễ dàng tìm được chỗ của Hoa Vụ.

Hai người cô trốn tôi đuổi ở trong nước, mặt nước tối tắm thỉnh thoảng nổi lên gợn sóng.

......

......

"Bắt được ngươi rồi."

Sau lưng Hoa Vụ là một mảng lạnh lẽo, cơ thể thiếu niên dán lên, bả vai cô hơi nặng xuống, rõ ràng là ở trong nước, cô lại như cảm giác được hô hấp của cô.

Hoa Vụ muốn đá văng cậu ra.

Nhưng mà cơ thể của cậu thiếu niên này đã hòa thành một thể với Hắc Hải, tách ra khỏi chỗ này lại bị dính lấy chỗ kia.

Chính vào lúc cô tưởng chừng như đã đánh trúng cậu, cậu lại tản ra hệt như nước, sau đó thì nhanh chóng ngóc đầu trở lại.

Nơi này là sân nhà cậu ta.

Đánh không chết, bắt không xong.

Hoa Vụ không làm gì được cái thứ quấn lên người cô, thiếu niên cũng không đoạt được tín vật trong tay Hoa Vụ.

Hiện trường có hơi giằng co.

Ngay khi thiếu niên lại quấn lên Hoa Vụ một lần nữa, ôm lấy cô từ phía sau, trong giọng nói của cậu chứa vài phần tức giận:

"Đây là biển ý thức của ta, cho dù cô có chạy như nào, cũng không chạy thoát được đâu. Chi bằng tiểu đạo hữu tặng đồ cho ta, ta thả cô rời đi, thấy sao?"

Thiếu niên không đoạt được tín vật, lúc này lại từ bỏ tranh đoạt, tiếp tục tiến hành phương án lúc ban đầu.

Hoa Vụ không để ý lời của thiếu niên, cũng không giãy giụa, cô bình tĩnh nhìn về phía Hắc Hải vô biên, thật lâu sau mới nhảy ra một câu:

"Vì sao biển ý thức của ngươi tối thế?"

Biển ý thức, sau khi đạt tới Hóa Thần kỳ thì có thể đi vào biển ý thức.

Tuy nói trong biển ý thức có từ biển, nhưng thực tế biển ý thức của mỗi người đều không giống nhau.

Có người là một mảnh cây lá, cũng có người là một hòn đảo nhỏ......

Tóm lại biển ý thức vô cùng kỳ quái.

Diện tích biển ý thức càng lớn, chứng minh người này càng mạnh.

Nhưng biển ý thức của người này hoàn toàn không thấy được giới hạn.

"Cô không thích à?" Đầu ngón tay của thiếu niên chấm một cái trên mặt nước, ánh sáng màu hồng mộng mơ lan rộng ra từ đầu ngón tay cậu.

Trong một khoảnh khắc mặt biển màu đen đã biến thành màu hồng mộng mơ.

Ánh sáng nhàn nhạt dâng lên từ mặt biển, giống như ánh sáng của đom đóm bay nhảy.

"Hiện giờ có thích không?" Giọng nói tiếp tục truyền đến bên tai Hoa Vụ, "Như vậy thì tiểu đạo hữu đã bằng lòng tặng đồ cho ta chưa?"

"Chỉ như thế mà đã muốn lấy tín vật tông chủ của ta?" Hoa Vụ cười nhạo một tiếng, "Cũng quá khinh người rồi đấy."

Đây chính là đạo cụ để cô rạng danh tổ tiên, há có thể đưa ra ngoài như thế!!

Thiếu niên trầm mặc một lát, như có hơi nhụt chí mà nói: "Vậy cô muốn như thế nào?"

Hoa Vụ bảo cậu buông mình ra trước.

Có lẽ thiếu niên cảm thấy đây là biển ý thức của cậu, chắc chắn Hoa Vụ là không chạy thoát được, cho nên nới lỏng cô ra.

Hoa Vụ lùi xa một khoảng cách.

Thiếu niên chỉ nhìn cô, cũng không ngăn cản.

Sau khi kéo xa khoảng cách, lúc này Hoa Vụ mới hỏi: "Ngươi muốn tín vật của Đào Sơn Tông làm cái gì?"

Tín vật của Đào Sơn Tông lại nổi tiếng như vậy, ai ai cũng yêu...... Không phải người cũng yêu.

Muốn cướp sự nổi bật của nữ chính mà!

Thiếu niên cũng không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại cô: "Cô là đệ tử Đào Sơn Tông?"

"Không phải."

Đáp án này giống như suy đoán của thiếu niên, cậu khẽ nâng cằm lên, "Nhìn cô cũng không giống......"

Hoa Vụ bổ sung: "Ta là tông chủ Đào Sơn Tông."

"......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play