Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Trời quang mây tạnh bị mây đen bao phủ trong nháy mắt, mây đen nặng trĩu phảng phất như muốn đè xuống, cả một khoảng đất rộng đều bị chìm trong một tầng sương mù.

Hoa Vụ nhíu mày nhìn về hướng nhiều mây đen nhất, bên kia xảy ra chuyện gì?

Trông trận chiến này có hơi đáng sợ.

Chi bằng đi đường vòng......

Ý niệm này của Hoa Vụ còn chưa kịp chốt thì bên tai đã truyền đến một tiếng kêu to.

"Sư tỷ!!"

Hồng Kiều đột nhiên trốn ra ngoài, giọng cô ấy truyền đến từ nơi xa: "Là đại sư huynh!!"

Đại sư huynh!

Ba chữ này thoáng qua như bật công tắc lên, đệ tử phái Thiên Tâm chạy trốn ra ngoài theo sát Hồng Kiều.

Lộ Thư Vũ hít sâu một hơi, "Vân Hề tỷ tỷ, chúng ta đi theo không?"

Hai tay Hoa Vụ đút vào trong tay áo, thở một hơi thật dài: "Đi thôi."

Con đường tưởng thành của nữ chính ắt không thiếu được.

......

......

Ầm ầm ——

Mặt đất bị đánh ra một cái hố sâu, xương trắng bắn ra.

Người trong hố còn chưa đi ra, nắm đấm của người khổng lồ đã đập xuống.

Giang Lan Trúc chạy đến từ bên cạnh, ném một cuộn giấy xuống chân người khổng lồ.

Cuộn giấy mở ra, ánh sáng của trận pháp bao phủ quanh người khổng lồ, tạm thời chặn bước chân nó lại.

Giang Lan Trúc kéo Lâu Phong Niên trong hố xương ra, nhưng chỉ lát sau, người khổng lồ đã thoát được khỏi trận pháp kia, một lần nữa giơ cánh tay lên.

Lâu Phong Niên dùng vũ khí đỡ được giây lát.

Nắm đấm của người khổng lồ đập lên trên vũ khí, vũ khí răng rắc một tiếng vỡ ra, nắm đấm đánh trúng người của hắn.

Lâu Phong Niên bay ngược ra ngoài, đập người lên mặt đất.

"Phụt ——"

Giang Lan Trúc lại ném mấy quyển trục ra, giữ bước chân của người khổng lồ, tranh thủ thời gian cho Lâu Phong Niên chạy ra.

Lâu Phong Niên uống nốt chút đan dược cuối cùng trên người mới khôi phục được một chút.

Y và Giang Lan Trúc liên thủ cũng không thể nào làm bị thương người khổng lồ được.

Không phải bọn họ quá yếu.

Là đòn tấn công của bọn họ như không có tác dụng với người khổng lồ......

Cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng, nhưng tổn thương mang lại rất nhỏ.

Chỉ như con kiến cắn con voi.

Bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nếu tiếp tục đánh, kẻ chết sẽ chỉ là bọn họ.

"Hộc......" Giang Lan Trúc cũng tới cực hạn, cuộn sách anh ta mang theo trên người cũng đã dùng hết.

Giang Lan Trúc cứa rách lòng bàn tay, dùng máu vẽ trận, anh ta nói với Lâu Phong Niên: "Lát nữa tôi ngăn nó, anh phải chạy nhanh."

Lâu Phong Niên không ngờ Giang Lan Trúc sẽ bảo mình chạy, kinh hoảng ngỡ ngàng nói: "Giang sư huynh......"

Giang Lan Trúc chuyên tâm vẽ trận, "Giúp tôi giữ chân nó một chốc."

Giọng Giang Lan Trúc nghiêm khắc, không cho Lâu Phong Niên cãi lại: "Đợi tôi vây được nó lại, anh phải lập tức rời khỏi nơi này."

Thật ra cũng không phải anh ta có tinh thần hy sinh, chỉ là tình huống hiện tại là đã như thế rồi.

Lâu Phong Niên hoàn toàn không ngăn được nó.

Hy sinh một mình Lâu Phong Niên thì họ cũng không chạy thoát được.

Nhưng nếu anh ta dốc hết toàn lực, ít nhất có thể để cho Lâu Phong Niên chạy đi báo tin.

Đây là lựa chọn tối ưu.

Người khổng lồ đã tới gần bọn họ, Lâu Phong Niên không cơ hội nói cái gì nữa, y bò dậy rồi dẫn người khổng lồ tới bên cạnh.

Khi Lâu Phong Niên bị đập lên mặt đất đến lần thứ ba, cảm giác xương cốt cả người đều đã gãy rồi thì cuối cùng trận pháp của Giang Lan Trúc cũng vẽ xong.

Lâu Phong Niên dựa theo chỉ dẫn của Giang Lan Trúc, dụ người khổng lồ tới.

......

......

"Sư huynh!"

Tiếng kêu thê lương truyền tới từ hẻm núi, Lâu Phong Niên bị máu làm mờ cả đôi mắt nhìn tới bên đó.

"Chạy...... Chạy mau!" Lâu Phong Niên phát ra một tiếng yếu ớt từ cổ hỏng, gió lạnh thổi xuyên qua ngực, sinh mệnh nhanh chóng xói mòn.

Giọng Lâu Phong Niên quá yếu ớt, người chạy tới hoàn toàn không thể nghe được.

Hồng Kiều bay vút đến, kéo lấy Lâu Phong Niên rồi đưa y tới bên cạnh: "Đại sư huynh!!"

"Chạy......" Lâu Phong Niên há miệng thở dốc.

Hai mắt Hồng Kiều đỏ đậm, hoàn toàn không nghe lọt được từ nào, dốc hết đan dược trong người ra nhét vào miệng Lâu Phong Niên.

Nhưng mà những đan dược đó lại chẳng hề có tác dụng với Lâu Phong Niên, sự sống của y đang dần dần chấm dứt.

......

......

"Úi trời!"

Hoa Vụ chậm hơn đám người Hồng Kiều một bước, lúc này bọn cô vẫn đang đi vào từ hẻm núi.

Thấy cái người kia còn đang đấu với người khổng lồ trong hố xương, cũng nhịn không được vẻ kinh ngạc.

Trông đánh được phết nha!

Nếu có thể làm bảo vệ......

Lộ Thư Vũ nhìn thảm kịch ở bốn phía, nói: "Vân Hề tỷ tỷ, hay là chúng ta chạy trước đi, trông nó mạnh quá."

"Lộ cô nương......"

Hồng Kiều cả người đấy máu đi tới, giữ chặt tay áo Lộ Thư Vũ.

"Cứu, cứu đại sư huynh của tôi với......"

Trên đường đồng hành, Lộ Thư Vũ đã từng móc ra rất nhiều đan dược ở trước mặt họ, còn toàn là đan dược cao cấp.

Cô nương này, vừa nhìn đã thấy có xuất thân không tầm thường.

Hồng Kiều cảm thấy có lẽ nàng sẽ có đan dược cứu mạng......

Đan dược của cô ấy không được, linh lực truyền vào cho đại sư huynh cũng không được.

Hiện tại cô ấy chỉ có thể gieo hy vọng lên trên người Lộ Thư Vũ, có lẽ nàng có đan dược cao cấp, có thể cứu mạng.

Lộ Thư Vũ nhìn tay áo bị làm bẩn, nhíu mày, nhưng thoáng nhìn Hoa Vụ ở bên cạnh, lại nhịn xuống và nói: "Sao tôi phải cứu đại sư huynh của cô?"

Hai mắt Hồng Kiều sáng ngời.

Nàng không nói không cứu được!

"Chỉ cần Lộ cô nương chịu ra tay, muốn tôi làm cái gì cũng được." Hồng Kiều rất gấp, nhưng lúc này vẫn phải kiềm chế tính tình.

"Cái gì cũng được ư?" Lộ Thư Vũ quan sát Hồng Kiều, môi đỏ dẩu lên, "Cô có thể cho tôi cái gì? Tôi không làm mua bán lỗ vốn."

Hồng Kiều nôn nóng nói: "Lộ cô nương, cô muốn thế nào mới bằng lòng cứu đại sư huynh?"

Lộ Thư Vũ nhìn về phía Hoa Vụ, ngoan ngoãn cười: "Vân Hề tỷ tỷ, cứu không?"

"Đan dược của muội, muội làm chủ."

Hoa Vụ cũng không can thiệp quyết định của Lộ Thư Vũ, đan dược cũng không phải của cô.

Ánh mắt Hoa Vụ vẫn luôn dừng ở trên người khổng lồ kia, đang cân nhắc xem làm thế nào để thu phục được nó, cho nó cuộc sống biên chế tốt đẹp.

Rõ ràng Lộ Thư Vũ không muốn cứu người.

Hồng Kiều đành phải xin Hoa Vụ, vị Lộ cô nương này rất nghe lời cô.

Hoa Vụ: "......"

Đúng là Lộ Thư Vũ rất nghe lời cô.

Nhưng Lộ Thư Vũ cũng không phải đàn em của cô, cô không thể ra lệnh cho nàng cứu người mà.

Lộ Thư Vũ không thân gì với họ, cứu là nàng có lòng tốt, không cứu cũng là bổn phận của nàng.

Hoa Vụ nhìn Lâu Phong Niên một cái.

"Tới đây rồi thì phải trả."

Nhất thời Hồng Kiều không phản ứng kịp: "Cái...... Cái gì?"

Hoa Vụ nhìn Lâu Phong Niên, trước tiên kiểm tra tình hình của y, sự sống đã cạn mất hơn nửa, chắc sẽ nhanh chóng tắt thở.

Vẫn may là cái lỗ trước ngực Lâu Phong Niên chưa tổn thương đến trái tim, còn miễn cưỡng cứu được.

"Tôi không có tu vi......" Hoa Vụ nhìn về phía Hồng Kiều: "Nếu cô không ngại cho anh ta một nửa tu vi thì tôi có thể giúp cô."

"Tôi bằng lòng." Hồng Kiều gật đầu không hề nghĩ ngợi.

"Nhưng mà có lẽ sau này tu vi của cô sẽ dừng ở đó."

Hồng Kiều vẫn gật đầu: "Tôi bằng lòng."

"Được thôi." Hoa Vụ bảo Hồng Kiều nắm lấy tay Lâu Phong Niên.

Cô giơ tay trùm lên cái lỗ trước ngực y.

Từng đợt ánh sáng nhè nhẹ chạy từ bốn phía tới, chúng len qua kẽ tay của Hoa Vụ, lấp vào cái lỗ đó.

Ánh sáng nối liền máu thịt, tựa như khiến máu thịt sinh trưởng, nhưng mà nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đó không phải máu thịt thật sự.

Ngay từ đầu Hồng Kiều không có cảm giác gì, nhưng rất nhanh cô ấy đã phát hiện tay Lâu Phong Niên đang ấm lên.

Tu vi trong cơ thể cô ấy như đang bị thứ gì đó chậm rãi hút vào thân thể của Lâu Phong Niên.

Sắc mặt tái nhợt của Lâu Phong Niên dần hồng lên bằng tốc độ mắt thường thấy được.

Lộ Thư Vũ đứng ở một bên nhìn, nàng không cảm giác được trên người Hoa Vụ có linh khí dao động.

Nhưng những cái đó là gì chứ?

Cô đã mượn sức mạnh gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play