Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.

====

Ở sâu trong phế tích, một bóng dáng màu xanh nhạt chậm rãi bước ra, hai tay cô đút trong ống tay áo, thần sắc uể oải nhìn linh thú bị Lộ Thư Vũ bắt trong tay.

"Đây là do muội bắt à?"

Còn chẳng phải người ta tự mình chạy tới hả?

"Nó tự mình chạy tới, thế chả là muội bắt à?" Lộ Thư Vũ không cảm thấy có vấn đề gì, nói hùng hồn tới mức người khác không thể phản bác.

"......"

Hoa Vụ cảm thấy Lộ Thư Vũ chính là một nhân tài.

Bịch ——

Vài bóng người trước sau xuất hiện, ngay sau đó là một tiếng quát lớn: "Đó là linh thú của bọn ta, thức thời thì mau giao ra đây."

Lộ Thư Vũ không ôm linh thú vào lòng, hơi hoài nghi: "Linh thú của các người?"

Linh thú này vẫn là con non, trên người vết thương chồng chất, rõ ràng là bị bọn họ đuổi giết.

Đương nhiên ở loại bí cảnh như này, có thể thuần phục một con linh thú thì cũng là bản lĩnh.

Nhưng nếu là hành hạ đến chết......

Lộ Thư Vũ không nhìn nổi tu sĩ hành hạ động vật nhỏ đến chết, đặc biệt là hành hạ con non đến chết!!

Mấy tu sĩ đối diện cũng có chút cảnh giác với hai thiếu nữ này.

Chủ yếu là Lộ Thư Vũ ăn mặc rất trân quý, vừa nhìn đã biết không phải người của gia đình bình thường.

Bọn họ không chắc chắn chỗ tối có còn người của bọn cô hay không, cho nên lúc này cũng chỉ muốn lấy con linh thú kia về, "Đúng! Linh thú của bọn ta! Thức thời thì trả lại cho bọn ta, mọi người nước sông không phạm nước giếng."

Lộ Thư Vũ: "Ồ...... Ngươi gọi nó thử xem, xem nó có trả lời các ngươi không?"

Tu sĩ: "......"

Linh thú như là cảm giác được cái gì, dùng sức rụt vào trong lòng Lộ Thư Vũ.

Hiện tại nó không có nhiều lựa chọn, so với mấy nhân loại đuổi giết nó kia, một nhân loại giống cái đột nhiên xuất hiện an toàn hơn một chút.

Lộ Thư Vũ bị cọ đến cười rộ lên, vuốt đầu linh thú, nói với người đối diện: "Trông nó còn thích ta hơn đấy."

"Cô nhóc à, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Tu sĩ hơi nổi giận, bày ra tư thế chuẩn bị động thủ. "Cô chắc chắn vì một con linh thú, mà trả giá bằng mạng của mình ư?"

"Oa!" Lộ Thư Vũ ôm linh thú lẻn đến phía sau Hoa Vụ: "Vân Hề tỷ tỷ, bọn họ hung dữ quá đi, chi bằng chúng ta...... Giết bọn họ đi."

Tu sĩ: "......"

Hoa Vụ khoanh tay, chậm rãi nói: "Không tốt đâu, không được lạm sát người vô tội."

"Nhìn bọn họ cũng không giống người tốt gì cả." Lộ Thư Vũ tiếp tục xúi giục: "Đây không gọi là lạm sát người vô tội, đây gọi là trừ hại cho dân."

Hoa Vụ am hiểu trừ hại cho dân trông như đang suy xét.

Tu sĩ đối diện: "......"

Bọn họ theo phản xạ nhìn về phía Hoa Vụ.

Thiếu nữ áo xanh kia trông rất xinh đẹp, khí chất ưu nhã thong dong đúng là có chút hù người, nhưng cô chỉ là một người bình thường......

Đù!

Sao người thường lại đi vào loại bí cảnh này?

Biết đối phương là người thường, mấy tu sĩ này tức khắc lộ ra vẻ khinh thường.

Sợ là con nhóc kia điên rồi, cảm thấy người thường đó có thể là đối thủ của bọn họ?

Bọn họ nói lâu thế rồi, bốn phía cũng im ắng, không phát hiện có người mai phục.

Nếu không có viện trợ......

Trên người con nhóc ăn mặc quý giá kia có đeo một cái túi Càn Khôn, đoán chắc có không ít thứ tốt, tu vi cũng tầm vậy......

Ở bí cảnh, nếu bọn họ chết rồi, thi thể sẽ bị ném vào đống linh thú, xương cốt cũng không còn.

Ai biết bọn họ chết thế nào?

Nghĩ đến đây, lòng xấu xa của mấy tu sĩ nổi lên, cười âm hiểm vây quanh bọn cô:

"Nhóc con à, chỉ bằng hai người các ngươi mà cũng muốn ra tay với bọn ta? Lúc các ngươi ra ngoài, trưởng bối trong nhà không dạy các ngươi sao?"

"Dạy rồi nha." Lộ Thư Vũ vuốt đầu linh thí, cười tủm tỉm nói: "Cha ta nói, không thuận mắt thì đánh chết hết."

Hoa Vụ nhịn không được liếc mắt qua nhìn.

Hình như kiểu giáo dục ở nhà vị tài xế này của cô không đáng tin lắm.

Có điều...... Cô thích.

"Ngươi cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cô ta còn là người thường, chỉ bằng hai người các ngươi, cũng dám dõng dạc nói ra lời như vậy? Ta thấy các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Lộ Thư Vũ hừ nhẹ một tiếng: "Trúc Cơ hậu kỳ thì sao? Cũng không cần ta ra tay, Vân Hề tỷ tỷ của ta có thể treo các ngươi lên đánh."

"Ha ha ha, ngươi điên rồi hả?"

Bọn họ đều là tu vi Kim Đan.

Đối diện một là Trúc Cơ, một là người thường, vậy mà dám nói ra câu này.

"Hai đứa nhóc này trông khá được." Ánh mắt không có ý tốt đi dạo trên người các cô, lời nói khó nghe trong miệng khiến bọn họ cười vang.

Lộ Thư Vũ túm tay áo Hoa Vụ: "Vân Hề tỷ tỷ, vậy mà còn không đánh bọn họ ạ?"

Tu sĩ: "Hôm nay các anh sẽ dạy các em, quy củ ra khỏi cửa."

Cuối cùng Hoa Vụ cũng không khoanh tay nữa, vẻ bình tĩnh trên mặt lộ ra mấy phần ý cười: "Tôi quen dạy quy củ cho người ta lắm đó."

Lời này của Hoa Vụ dẫn tới một trận cười vang nữa của đối phương.

Có một tu sĩ sau khi cười xong thì bay về phía Hoa Vụ.

Hiển nhiên hắn là muốn dùng Hoa Vụ khai đao, để Lộ Thư Vũ hiểu rõ khoảng cách thực lực giữa bọn họ.

Hắn cũng không muốn mạng Hoa vụ, cho nên chỉ là muốn đánh vào vai Hoa Vụ.

Nhưng mà tay hắn còn chưa đụng tới Hoa Vụ, lòng bàn tay đã thấy đau xót.

Máu tươi bắn lên mặt, ấm áp dính nhớp.

Thậm chí hắn còn không thấy rõ đối phương dùng cái gì đâm vào lòng bàn tay hắn.

...... Hiện tại hắn cũng không thấy.

Cứ như thể có một lỗ hổng trong lòng bàn tay của hắn.

Thiếu nữ áo xanh mặt mày cong cong, tươi cười xán lạn và dịu ngoan, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ ác ý gì.

Nhưng mà hắn vẫn cảm giác được sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có, sâu trong nội tâm có gió bão, làm trái tim bị đập đến tan nát.

Thiếu nữ cười đi về phía hắn, "Đừng sợ, chúng ta giao lưu quy củ một chút."

Tu sĩ: "......"

......

......

Một nén nhang sau.

Lộ Thư Vũ ôm linh thú ở bên cạnh vỗ tay cho Hoa Vụ, còn không quên chế nhạo mấy tu sĩ nằm trên mặt đất kia: "Chỉ bằng các ngươi, cũng không cứng làm đối thủ của Vân Hề tỷ tỷ."

Lộ Thư Vũ phát huy mấy từ 'chó cậy thế chủ' đến cực hạn.

Hoa Vụ chưa có chỗ phát huy, cô đành phải yên lặng ngồi trên một tảng đá nhìn Lộ Thư Vũ biểu diễn.

"Thỏ con kia của muội, cho ta nhìn một cái."

"À." Lộ Thư Vũ đưa linh thú cho Hoa Vụ: "Nó bị thương không nhẹ, chắc không sống được......"

Đúng là trên người linh thú có không ít vết thương, lúc này thoi thóp nằm đó, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Hoa Vụ cẩn thận đánh giá con thú nhỏ này.

Nó trông rất giống thỏ, có điều tai dài hơn, lông trên người cũng rất dài, còn có một cái đuôi to, rõ ràng đây không phải con thỏ.

"Nó có chút giống......" Lộ Thư Vũ vuốt cằm nhớ lại, "Linh thú Bạch Nguyện...... Rất đáng giá đó!"

Lỗ tai linh thú thoi thóp run run, cực kỳ sợ hãi.

Nó từ ổ sói nhảy vào miệng hổ rồi mà!!

Hoa Vụ nhướng mày, tên này từng xuất hiện trong cốt truyện.

Nó không chỉ đáng giá......

Thứ này ở bên ngoài thuộc về giống loài trong truyền thuyết đã diệt vong.

Thuộc cái loại này, xuất thế sẽ khiến cho vô số nhân sĩ 'yêu thương' tranh đoạt chủng loài quý trọng.

"Có đan dược không?"

Lộ Thư Vũ không hỏi cô lấy làm gì, lập tức mấy ra một đống chại lọ vại bình, "Vân Hề tỷ tỷ, tỷ muốn cái nào?"

"Có thể chữa cho nó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play