Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

"Hôm nay môn chủ lại không vui, chúng ta phải cẩn thận một chút......"

"Tháng này các ngươi còn thiếu bao nhiêu người?"

"Còn mấy người nữa...... Phiền chết."

Mấy tên đàn ông mặc y phục như nhau ngồi uống rượu, bát thịt lớn trên bàn tỏa mùi thơm nức.

Ngay sau lưng bọn họ là các dãy phòng giam.

Trong phòng giam có nhốt đủ loại nữ tử trẻ tuổi bên trong.

Có người đang khóc, có người chết lặng nhìn vào không trung.

Trong phòng giam thứ ba, mấy cô nương rúc vào một chỗ, tiếng khóc sướt mướt không ngừng.

Trong đó có một cô nương ngồi chỗ vắng vẻ, cách đám cô nương khóc sướt mướt kia rất xa, khuôn mặt không cảm xúc nhìn mấy nam nhân uống rượu bên ngoài.

Cô nương này không phải ai khác.

Chính là Hoa Vụ.

Về phần tại sao cô ở đây......

Cô cũng không biết.

Dù sao thì vừa mở mắt đã thấy mấy cô gái trẻ khóc đến mức thở không ra hơi.

Hoa Vụ đưa tay xoa xoa mặt, quay đầu nhìn về phía nguồn cơn của tạp âm: "Các cô đừng khóc nữa có được không? Khóc giải quyết được vấn đề gì hả? Bọn chúng có thể thả các cô chắc?"

Mấy cô nương: "......"

Khóc to hơn nữa.

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ lại dùng sức xoa xoa mặt, cuối cùng dứt khoát vùi mặt vào khuỷu tay, bịt kín tai lại.

......

......

Kịch bản này là kịch bản tu tiên, nói về chuyện nữ chính dốc toàn sức dẫn đầu đưa tông môn ra ánh sáng mặt trời.

Ban đầu là nữ chính kế thừa một tông môn nghèo túng, cả tông môn chỉ có cô là vật sống duy nhất.

Cuối cùng dưới sự cố gắng không ngừng của nữ chính thì người trong tông môn dần nhiều lên.

Từ một tông môn nghèo túng dần vang danh khắp Tu Chân giới.

Đây vốn nên là chuyện xưa về một nữ chính dốc lòng đại sát tứ phương.

Đáng tiếc, có người xuyên sách.

Người xuyên sách tên Đỗ Thanh, hắn quen biết với nữ chính từ nhỏ, nhưng mười tuổi đã bái nhập tiên môn trở thành tu sĩ.

Nữ chính sinh hoạt ở Nhân giới đến năm mười sáu tuổi, sau khi bái nhập tiên môn thất bại mới vô tình kế thừa được một tông môn nghèo túng.

Sau khi Đỗ Thanh xuyên sách lập tức tìm đến nữ chính vừa kế thừa tông môn, nữ chính còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bị một đống lời ngon tiếng ngọt của thời thơ ấu Đỗ Thanh lừa mất tín vật tông môn.

Tông môn đổi chủ, sau khi Đỗ Thanh thu hoạch được thứ mình muốn vẫn không bỏ qua cho nữ chính.

Mà thiết kế để cho nữ chính bị một tà phái bắt, kết cục thê thảm.

Sau khi Đỗ Thanh kế thừa tông môn thay nữ chính, lại dùng sức mạnh vào ma đạo, cuối cùng toàn bộ Tu Chân giới đều bị hắn quậy ra gió tanh mưa máu.

[Một, giải quyết người xuyên sách Đỗ Thanh]

[Hai, hoàn thành chấp niệm chấn hưng tông môn của nữ chính, cho Đỗ Thanh một bài học.]

Hoa Vụ cúi đầu, tâm trạng phức tạp.

Bây giờ nữ chính ném đạo cụ làm việc quan trọng nhất đi rồi, cô chấn hưng tông môn thế nào?

Tông môn cũng không phải của cô!!

Đáng giận!

......

......

Tông môn nữ chính kế thừa tên Đào Sơn tông, sợi tàn hồn dụ dỗ nữ chính kế thừa tông môn nói cho nàng trước kia Đào Sơn tông là tông môn đệ nhất thiên hạ.

Nhưng nữ chính chưa từng nhìn thấy môn phái này trên danh sách các môn phái ở Tu Chân giới, cũng chưa từng nghe người ta nói đến tông môn như thế.

Nhưng sợi tàn hồn kia thề son thề sắt, còn kể trước đó Đào Sơn tông huy hoàng thế nào.

Sau khi tàn hồn giao tín vật cho nữ chính thì nhanh chóng tiêu tán.

Nhưng thời điểm nghìn năm trước, Đào Sơn tông là tông môn đệ nhất Tu Chân giới thật.

Thời điểm Đào Sơn tông cường thịnh sớm hơn trước đó nhiều, nghìn năm trước Đào Sơn tông đã tự suy thoái.

Rất nhiều môn phái bất mãn việc Đào Sơn tông chiếm lấy danh hiệu tông môn đệ nhất.

Vì các loại mong muốn riêng, nên một số người liên hợp vây đánh Đào Sơn tông.

Có người muốn truyền thừa đặc biệt của Đào Sơn tông, có người muốn danh hiệu tông môn đệ nhất.

Cuối cùng Đào Sơn tông không trốn được kiếp nạn này.

"Ầy......"

Hoa Vụ tiếp tục thở dài.

Tài phú lớn nhất của Đào Sơn tông là tín vật mà nữ chính bị lừa mất, đó không chỉ có một không gian chứa đồ cực lớn mà còn có vô số pháp bảo và truyền thừa.

Quan trọng nhất là truyền thừa.

Nữ chính là 'phế vật' mà những tông môn khác cũng không muốn nhận, bây giờ cô hoàn toàn không có cách nào bước vào con đường tu tiên.

Nhưng cô lại tương thích với truyền thừa của Đào Sơn tông một cách kì lạ.

Đáng tiếc......

Bây giờ không có tín vật.

Truyền thừa cũng mất luôn.

Cũng may nếu Đỗ Thanh muốn có truyền thừa còn cần lăn lộn một phen, cô vẫn còn thời gian.

Nữ chính sẽ cố gắng đoạt lại vinh quang của mình!

"Hu hu hu......"

Tiếng khóc yếu ớt ríu rít kéo Hoa Vụ ra khỏi giấc mộng vinh quang, nữ chính trở về hiện thực.

Cô ngẩng đầu ra khỏi khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn các cô nương ôm đầu khóc rống bên đó.

Vị trí bây giờ cô đang ở tên cái gì mà Cung Ngọc Nữ, cô cũng giống những cô nương khác, đều bị bắt để luyện công pháp tà môn.

Bắt nữ chính đi làm loại chuyện này cũng không sợ thiên lôi đánh......

Tính ra.

Mình là đứa con mà cha ruột vô trách nhiệm cũng không biết nam hay nữ, sao có thể quan tâm chết sống của cô.

Hoa Vụ đứng dậy hoạt động tay chân.

Có thể vì bọn cô đều là người bình thường nên cơ thể cũng không cảm nhận được khó chịu.

Đó là tin tốt.

Còn tin xấu, bên ngoài đều là tu sĩ...... Coi như rất rác rưởi thì bọn họ cũng là tu sĩ.

Người bình thường đối đầu với tu sĩ cũng chẳng khác kiến đối đầu với voi là bao.

Hoa Vụ nắm tay, lại thả ra, lại nắm tay......

Xem ra cần phải dùng thủ đoạn khác.

Hoa Vụ vỗ tay, đi đến cạnh cửa lao nhô với đám người nhậu nhẹt bên kia: "Mấy đại ca, đại ca...... Đại ca!! Để ý tôi này!!"

Hoa Vụ gọi nửa ngày mới có người quay đầu nhìn, quát lớn một tiếng cực kì hung dữ: "Đừng kiếm chuyện cho ông nữa, yên lặng đợi đi!!"

"Đại ca, em thương lượng chút chuyện với anh." Hoa Vụ nắm song sắt nhà lao, nở một nụ cười lễ phép.

Tục ngữ nói đưa tay đánh người không nỡ đánh người đang tươi cười.

Đối phương cạp miếng thịt, vốn không thèm để ý cô, nhưng thấy thái độ của cô tốt nên nói thêm một câu: "Cô có gì thương lượng với bọn ta."

Hoa Vụ càng cười chân thành hơn: "Em muốn gia nhập cung Ngọc Nữ chúng mình."

"Gia nhập? Ha ha ha ha......"

"Cô cho rằng đây là nơi cô muốn gia nhập thì gia nhập à?"

"Chút thông minh này của cô dùng sai chỗ rồi."

"Em cũng không gia nhập tay trắng mà." Giọng Hoa Vụ thành khẩn: "Em có mang lễ vật nhập môn."

"Lễ vật nhập môn?"

Mấy nam nhân uống rượu liếc nhau.

Bọn họ ném thịt trong tay, đứng dậy đi về phía bên này dò xét Hoa Vụ từ trên xuống dưới, váy áo bẩn thỉu, cũng không phải vải vóc tốt gì.

Đại khái không phát hiện được trên người cô có gì đáng tiền, một nam nhân trong đó hỏi: "Cô có thứ gì tốt?"

"Nông cạn." Hoa Vụ duỗi tay lắc lắc: "Nhìn các đại ca là người siêu phàm thoát tục, đồ vật thô tục sao có thể xứng với thân phận các anh chứ."

Ai mà không thích nghe lời nịnh nọt, mấy nam nhân đều lộ ý cười.

"Nhóc con nhà cô biết nói chuyện lắm đấy."

Hoa Vụ cười hề hề: "Lời của tiểu muội đều là lời từ tận đáy lòng, lần đầu tiên trông thấy các vị đại ca đã cảm thấy các anh không phải vật trong ao, một ngày nào đó sẽ trở thành một trong số những hào kiệt tôn quý."

Hoa Vụ liên tiếp thổi phổng.

Mấy nam nhân đều hơi lâng lâng.

Bọn họ ở đây trông coi những người này, địa vị cũng chẳng cao.

Ngày bình thường không bị người khác mắng thì cũng bị người khác xem thường.

Bây giờ được người ta khen, đương nhiên sẽ vui vẻ.

Cũng may trong đó vẫn còn một người có lý trí: "Được rồi được rồi, cô đừng thổi phồng bọn ta nữa, cô có thứ gì tốt?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play