Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Sau khi Đinh Hương Tuyết được dẫn đi thì đã bị nhốt lại.

Trong lúc đó cũng không có bất kỳ kẻ nào đi vào thăm cô ta.

Ngay cả người nói chuyện cùng, cô ta cũng không có, không thể tự hành động thì đương nhiên sẽ không tìm được cơ hội nào rời đi rồi.

Mãi cho tới sáng hôm sau Đinh Hương Tuyết mới nhìn thấy được bộ trưởng Chu dẫn cô ta tới.

"Mấy người muốn làm gì tôi? Sao lại đưa tôi tới nơi này?"

Đinh Hương Tuyết vẫn khá bình tĩnh.

Cô ta muốn làm rõ lý do họ mang mình tới nơi này.

Hơn nữa cô ta cảm thấy mình có thể sử dụng một vài tin tình báo làm giao dịch, cho nên vẫn nắm chắc an toàn của mình.

Bộ trưởng Chu đứng ở cửa, không có tiến vào mà cười hiền hòa và nói: "Cô Đinh à, rất xin lỗi vì phải thông báo với cô rằng, trong hôm nay, sự sống của cô sẽ phải ngừng hẳn."

"???"

Đinh Hương Tuyết cho rằng mình nghe lầm.

"Anh...... Các anh muốn giết tôi? Vì sao chứ?"

Sao đám người này lại muốn giết cô ta?

Bộ trưởng Chu là người của phó trưởng của căn cứ, chẳng lẽ là bởi vì chuyện cô ta làm gần đây ư?

Nhưng mà cô ta chỉ mang theo Lữ khiếu ra ngoài một chuyến thôi.

Chưa gây được cái gì cả......

Sao đột nhiên họ lại ra tay với mình?

"Nguyên nhân thì cô không cần biết." Bộ trưởng Chu vẫn nhân văn sai người đưa cơm cho cô ta: "Cô Đinh ăn xong bữa cơm cuối cùng rồi chuẩn bị lên đường đi."

Lên...... Lên đường......

Sao cô ta có thể chết chứ?

Khó khăn lắm cô ta mới sống lại được, tuyệt đối...... Tuyệt đối không thể chết nữa.

"Không...... Không!! Anh chờ đã!!"

Đinh Hương Tuyết vội vàng gọi bộ trưởng Chu lại.

"Tôi biết rất nhiều chuyện, tôi muốn gặp căn cứ phó."

Bộ trưởng Chu như có chút hứng thú, y đẩy mắt kính rồi nói: "Cô Đinh biết chuyện gì thế?"

......

......

Khi bộ trưởng Chu đi từ phòng ra thì người bên cạnh lập tức tiến lên, "Bộ trưởng, liệu cô ta nói có thật không?"

Bộ trưởng Chu cười với người nọ một cái, "Đợi cô ta ăn xong thì đưa cô ta lên đường đi."

"Là......"

Bộ trưởng Chu liếc cậu ta một cái, đối phương lập tức cúi đầu xuống, đáp 'vâng'.

Bộ trưởng Chu nhanh chóng rời đi, đi gặp căn cứ phó.

"Nói như vậy, chuyện chủ nhân của lá thư này nhắc tới, đúng là đã khiến người tên Đinh Hương Tuyết đó nói ra?"

Bộ trưởng Chu: "Đúng vậy."

Căn cứ  phó như suy tư gì đó, lát sau nhìn về phía bộ trưởng Chu: "Xem ra chúng ta cần phải gặp người bạn này."

Lá thư kia của đối phương, viết rằng Đinh Hương Tuyết mưu đồ châm ngòi quan hệ của bọn họ và căn cứ lớn.

Còn viết nếu Đinh Hương Tuyết quy phục bọn họ, có thể sẽ khai ra.

Không ngờ đều bị lá thư đó nói trúng rồi.

Trong thư còn nói, muốn hợp tác phát triển cây nông nghiệp với họ.

Căn cứ phó đã từng thấy khoai tây mà Viên Dương mang đến, loại đồ như này, ngoài thấy được ở trong căn cứ lớn ra thì bên ngoài không thể xuất hiện được.

Nhưng mà Viên Dương thật sự tới từ căn cứ khác.

Hơn nữa khoai tây anh ta mang đến khác biệt hoàn toàn với khoai tây trồng trong căn cứ.

Cho dù là màu sắc hay là kích thước, thì chủng loại khoai tây trong tay Viên Dương đều tốt hơn cả.

"Ngài cảm thấy cây nông nghiệp mà người kia mang tới......" Bộ trưởng Chu hơi do dự, "Ngay cả mấy căn cứ lớn có viện nghiên cứu cũng chưa giải quyết được vấn đề này, chỉ một người không rõ lai lịch, tin được ư?"

Căn cứ phó: "Mấy năm nay, người có được năng lực hiếm lạ cổ quái chẳng hề ít, có lẽ người ấy có năng lực đặc biệt, vừa hay là gieo trồng thì sao?"

Bộ trưởng Chu: "Cũng có khả năng, nhưng nếu thật sự tiếp xúc với bọn họ, hẳn chúng ta cần cẩn thận......"

Căn cứ phó: "Đó là đương nhiên."

Bộ trưởng Chu hãy còn một nghi vấn: "Lẽ nào đối phương không sợ chúng ta dẫn thẳng người tới bắt họ ư?"

Căn cứ phó: "Đúng là chúng ta rất có khả năng mò tớ căn cứ của bọn họ, nhưng mà đối phương dám nói, thế chắc chắn là có chỗ dựa."

Quan trọng nhất chính là, lời người kia nói ở trong thư.

Phàm là có chuyện gì bại lộ, thế thì người ẩn náu ở căn cứ Đào Nguyên sẽ nói tin tức này cho căn cứ trưởng.

Vốn dĩ căn cứ trưởng và bọn họ không phải người chung đường.

Bọn họ muốn khống chế người có thể gieo trồng cây nông nghiệp, căn cứ trưởng thì không muốn chắc?

......

......

Khi Viên Dương rời khỏi căn cứ Đào Nguyên thì đã dẫn theo vài người.

Những người này đều là người Viên Dương quen từ rất lâu rồi, hiểu rõ bản chất.

Người khác thì anh ta không dám dẫn theo, sợ bên trong có cài gian tế.

Trên đường trở về, Viên Dương còn cố ý vòng một vòng, chắc chắn không có ai theo dõi thì khi ấy mới quay về tổ ấm.

Vài người đi theo Viên Dương: "???"

"Anh Viên, có phải chúng ta đi nhầm rồi không? Hay là có lối vào bí mật nào à?"

Bọn họ cho rằng căn cứ mới không rộng lớn oai hùng như căn cứ cũ thì ít nhất cũng phải có cái tường thành chứ?

Chỉ như này thôi ư?

Đây là một cái thôn bỏ đi rất tầm thường mà!

"Không đi nhầm, phía trước chính là chỗ ở hiện giờ của chúng ta." Viên Dương chỉ vào tòa nhà nhỏ có thể nhìn thấy ở phía trước, "Mấy cậu yên tâm, đồ ăn ở nhà mới của chúng ta rất ngon."

"......"

Khoan nói đồ ăn ngon hay không, ở chỗ này rất nguy hiểm đấy ạ!

Trong lòng bọn họ đã bắt đầu thấy hối hận.

Cũng không biết có thể trở về không ......

"Mấy cậu cũng không cần lo lắng an toàn, ở nhà mới có người có năng lực đặc biệt, khống chế được cả quạ đen, cho dù gần đây có con thỏ chạy trên mặt đất thì cậu ta cũng biết được."

"Thật ư?"

"Còn là giả được chắc." Viên Dương không hiểu sao lại có cảm giác ưu việt, "Gia nhập nhà mới, mấy cậu sẽ không hối hận đâu."

"......"

Éo hiểu sao lại có cảm giác như là tổ chức nào đó đang tẩy não.

Tòa nhà phía trước càng ngày càng gần rồi, bọn họ thấy đã thấy được đồng ruộng được hàng rào vây lại bên cạnh tòa nhà.

Gần đây cây trong đó đã cao hơn không ít, đến gần còn thấy được một chút màu xanh lục tươi mát.

"Anh Viên, nơi đó...... Là thực vật ư?"

"Xem như thực vật đi."

"!!!"

Mười phút sau, vài người ngơ ngác đứng đực bên cạnh đồng ruộng, đầu óc trống rỗng nhìn một mảng cây nông nghiệp tươi tốt um tùm.

Cây nông nghiệp trên đất trông rất lăng nhăng, thời kì sinh trưởng cũng không đồng nhất.

Có cây đang nở hoa, cũng có cây đã kết quả.

Còn có một mảnh nhỏ trống không, không trồng bất kỳ thứ gì.

Hoa Vụ không biết đi từ đâu về, hùng hổ xách rìu, trông hơi dọa người.

Cô tới đây khó hiểu nhìn đám người đứng ở mép đồng ruộng, sau đó nhìn về phía Viên Dương, "Anh tới căn cứ còn mang theo đặc sản địa phương về hả?"

"???"

Vãi cả đặc sản địa phương!

Viên Dương nhìn mấy người kia, được thôi, bọn họ cũng coi như là đặc sản của căn cứ.

"Cô đang......"

"À, có mấy con zombie tới góp đầu." Hoa Vụ thuận miệng nói: "Mọi chuyện như nào rồi?"

"Căn cứ phó đã đồng ý nói chuyện với cô, có điều địa điểm cụ thể phải do bọn họ định. Chờ hai ngày nữa, tôi lại tới căn cứ một chuyến sẽ lấy được địa chỉ."

Đối phương muốn tự chỉ định địa điểm cũng dễ hiểu thôi.

Hoa Vụ không phản đối, "Được rồi."

Thế lực hiện tại của cô quá yếu để có thể dựng được một chốn an lành.

Cho dù cướp một vài người ở bên ngoài về thì trong thời gian ngắn cũng chẳng thể xây cái thôn này giống cái căn cứ được.

Hơn nữa đổi đất sẽ tăng theo cấp bậc của cô, số zombie cần sẽ càng nhiều hơn.

Cô muốn nhiều thứ hơn thì phải giết zombie.

Khiến nhiều người hơn nữa giúp cô giết zombie cũng là một chuyện rất quan trọng.

Đâu thể lần nào cũng phải tự cô đi từng bước tìm zombie chứ?

Chuyện không có khí khái của nữ chính như thế, Hoa Vụ cảm thấy cần phải ngăn chặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play