Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Căn cứ Đào Nguyên.
Ánh nắng chiếu tới bao phủ toàn bộ căn cứ trong màu vàng rực rỡ, đám người chiếm hết những chỗ bóng râm do tòa nhà hắt ra.
Bọn họ bày một vài đồ trước mặt, ai cần thì có thể giao dịch với bọn họ.
Đây là cảnh tượng thường thấy của căn cứ, căn cứ sẽ không can thiệp quá nhiều.
Ở những nơi tối nhất, có vài căn nhà rất cũ, bên trong chen chúc đầy người.
Phần lớn đều là nam giới, chủ yếu là độ tuổi trung niên rồi đến người già, người trẻ.
Những người này đang ngồi đánh bài với nhau, hoặc là ỉu xìu nằm ở trên giường.
Ở trong góc, Viên Dương và vài người đang ngồi tán gẫu.
Đây là người anh ta quen ở căn cứ, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau hợp tác nhận nhiệm vụ, cũng coi như là 'bạn' khá hiểu nhau.
"Anh Viên, bọn em còn tưởng anh đã bị gì...... Căn phòng anh ở tháng trước đã đến hạn nên là đồ đạc......"
Đối phương hơi xấu hổ.
Hiển nhiên nhóm người này đều cho rằng Viên Dương chết ở ngoài rồi.
Ai ngờ vậy mà lại quay về.
Mà bọn họ đã chiếm đống đồ đó của Viên Dương làm của riêng......
Bọn họ lo lắng Viên Dương tính sổ với bọn họ.
"Không sao đâu, cho mấy chú đấy." Viên Dương xua xua tay, không để ý lắm, "Lần này tôi trở về xử lý chút việc thôi, sau này sẽ không ở căn cứ nữa."
"Hả?"
"Anh Viên không ở căn cứ? Thế anh đi đâu?"
"Chắc là bên ngoài không có chỗ nào tốt hơn căn cứ được chứ?"
Đồ Viên Dương để lại cho bọn họ không hề ít, vậy mà cho đi hào phòng như vậy......
Viên Dương cười thần bí, không nói sau này mình muốn đi đâu.
Chi bằng anh ta thả chút mồi ra, kéo lòng hiếu kỳ của bọn họ lên.
Viên Dương cảm thấy mình không thể đi không một chuyến được.
Kiểu gì cũng phải lôi được chút sức lao động về.
Anh ta mà không nỗ lực làm việc, thế thì sẽ bị Hoa Vụ áp bức.
Vì để mình không bị áp bức, cần phải mở rộng thế lực mới được.
Dù gì thì sau này xây dựng căn...... Tổ ấm, cũng phải cần đến người.
Tin chắc Hoa Vụ sẽ không từ chối.
Những người này nhìn ra được Viên Dương không muốn nói thêm nữa, cũng thức thời đổi đề tài:
"Anh Viên, anh tới đây có chuyện gì ạ?"
"Hỏi thăm mọi người thôi." Khoảng thời gian này Viên Dương không ở trong căn cứ, cho nên còn phải dựa những người này: "Các chú hỏi thăm giúp anh một chút, sẽ không bạc đãi các chú đâu."
"Anh Viên nói gì vậy chứ, bọn em lấy đồ của anh, anh còn chưa so đo với chúng em, chút chuyện nhỏ này, đương nhiên các anh em sẽ giúp anh."
Viên Dương nói tin tức của Đinh Hương Tuyết cho bọn họ biết.
Trước đó căn cứ vừa định nghĩ cách dẫn dắt zombie lệch hỏi hướng này nên căn cứ đã phải bỏ ra khá nhiều.
Lúc này trong căn cứ đang hơi loạn.
Thừa dịp hỏi thăm sẽ không phải chuyện gì khó.
Viên Dương vốn cần phải nằm vùng một thời gian mới mò được tin, nhưng giờ anh ta có người hỗ trợ, ngày hôm sau đã có người nói cho anh ta, rằng đã nghe ngóng được Đinh Hương Tuyết.
"Anh Viên, cái người anh nói đó, là người của Lữ Khiếu...... Hai ngày trước mới từ ngoài về, nghe nói bị thương rất nặng."
Lữ Khiếu......
Đây là người của căn cứ trưởng.
Căn cứ trưởng và căn cứ phó không hợp nhau, hai người này mỗi người đều thống lĩnh một phần thế lực, chia căn cứ thành hai phần.
Viên Dương nhớ tới lá thư Hoa Vụ bảo mình giao cho căn cứ phó......
Viên Dương áp nghi hoặc dưới đáy lòng xuống: "Đinh Hương Tuyết còn sống ư?"
"Còn sống ạ." Đối phương cam đoan: "Chắc chắn tin tức này không sai đâu, có người tận mắt nhìn thấy."
Còn sống......
Xem ra anh ta đến để đưa thư.
......
......
Nơi ở của Lữ Khiếu.
Lữ Khiếu chính là tên đàn ông vạm vỡ cao 1m9 đi cùng Đinh Hương Tuyết tới huyện Ngư Tiều đó.
Lúc ấy đám kia quạ đen chui vào trong toà nhà, Lữ Khiếu nghe thấy tiếng động không đúng lắm nên đã núp đi.
Mặc dù vẫn phải gặp quạ đen, nhưng trải qua một hồi ác chiến thì cuối cùng vẫn sống sót trốn thoát.
Trên đường chạy trốn, Đinh Hương Tuyết đã bị đè ở dưới đống bê tông cốt thép.
"Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Giờ đây Đinh Hương Tuyết đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt.
Bởi vì thuốc có hạn, nên cô ta không uống thuốc giảm đau, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
"Không sao." Tuy rằng rất đau, nhưng Đinh Hương Tuyết vẫn tỏ vẻ không hề hấn gì, "Chuyện của huyện Ngư Tiều...... Biết là ai làm không?"
Nhắc tới việc này, sắc mặt Lữ Khiếu lại khó coi hơn, "Lúc đó chẳng thấy ai cả, chỉ có những con quạ đen đó."
Sau khi hắn ta chạy ra ngoài, thì người của hắn ta cũng không có ai quay về.
Vất vả lắm hắn ta mới về được căn cứ, giờ cũng chưa có thời gian tới huyện Ngư Tiều điều tra nữa.
Đinh Hương Tuyết nghĩ đến những con quạ đen đó, đáy lòng cũng có chút suy đoán.
Nhưng mà, sao hắn lại ở huyện Ngư Tiều vào thời điểm này?
Nhưng Đinh Hương Tuyết nghĩ kỹ lại, cô ta cũng chẳng thể xác định được, thời gian ban đầu cái kẻ có thể điều khiển zombie khiến người nghe sợ vỡ mật đó ở chỗ nào.
Có lẽ là do cô ta xui xẻo......
Đinh Hương Tuyết nhìn chân trái và cánh tay mình bị quấn vải, trên mặt tái nhợt chợt vặn vẹo.
Đinh Hương Tuyết nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, thương lượng tình huống hiện giờ của Lữ Khiếu.
"Không đề cập tới chuyện ở huyện Ngư Tiều nữa, chỉ là chúng ta không lấy được vũ khí......"
Dự tính của cô ta là, trước tiên trợ giúp Lữ khiếu lấy được quyền khống chế căn cứ đã.
Mà cô ta nắm giữ không ít tin tức, có thể bảo đảm quyền lợi của mình ở trung tâm.
Hai người đang thương lượng, chợt bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Lữ Khiếu và Đinh Hương Tuyết liếc nhau, gần như là đồng thời, cửa bị người ta đá văng.
Người bên ngoài xâm nhập vào.
Lữ khiếu lặng lẽ sờ vào vũ khí bên hông, hắn ta nhìn chằm chằm kẻ dẫn đầu đám người đi vào, "Bộ trưởng Chu, anh làm gì vậy?"
Bộ trưởng Chu có vẻ ngoài văn nhã, đeo kính trông như một người có học thức biết đủ mọi thứ.
Bộ trưởng Chu nhẹ nhàng đẩy mắt kính, "Đội trưởng Lữ đừng nên lộn xộn thì tốt hơn, nhỡ đả thương ngài, vậy chúng tôi khó mà ăn nói được với căn cứ trưởng."
"Anh còn biết......"
"Nếu đội trưởng Lữ không muốn gây ra tiếng động lớn hơn, vậy phiền anh giao quý cô phía sau cho chúng tôi."
Đồng tử Lữ Khiếu rụt lại, vậy mà lại tới vì Đinh Hương Tuyết?
Đinh Hương Tuyết cũng không ngờ đối phương lại tới vì mình, "Mấy người tìm tôi làm cái gì?"
Bộ trưởng Chu không đáp lời Đinh Hương Tuyết, y chỉ nhìn Lữ Khiếu, đợi Lữ Khiếu đưa ra quyết định.
Lữ Khiếu do dự một chút, đối phương dám trắng trợn táo bạo dẫn người xông thẳng vào, vậy chắc chắn là phải bắt được.
Không chừng bên ngoài còn có người mai phục......
Lữ Khiếu suy nghĩ mãi, cuối cùng tránh ra.
Tuy rằng Lữ Khiếu trông ngực to não phẳng, nhưng hắn ta cũng không ngu.
Bây giờ hắn ta không nên nổi xung đột với họ, chi bằng để cho bọn họ mang Đinh Hương Tuyết đi trước rồi lại nghĩ cách khác sau.
"Đội trưởng Lữ!" Trực giác mách bảo Đinh Hương Tuyết là không ổn, "Anh không thể để bọn họ mang tôi đi được!!"
Bộ trưởng Chu phất tay, người phía sau lập tức tiến tới nâng Đinh Hương Tuyết xuống khỏi giường.
Đinh Hương Tuyết không thể động đậy, chỉ có thể bị người ta nâng đi.
Cho dù cô ta gào to như thế nào, Lữ Khiếu cũng không ra tay giúp cô ta.
Lữ Khiếu đợi người của bộ trưởng Chu rời đi, lập tức đi gặp căn cứ trưởng.
Căn cứ trưởng có trao đổi với căn cứ phó, chỉ là Lữ khiếu không rõ lắm, nhưng hắn ta chờ đến trời tối cũng không thấy có động tĩnh gì.
Đinh Hương Tuyết càng không thấy tung tích.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Gần nhất virus ở khắp nơi, các bé đáng yêu nhớ phải phòng vệ cho tốt, nhớ đeo khẩu trang và uống thuốc nha.
Bị nhiễm cũng đừng sợ, uống nhiều nước, nghỉ ngơi cho tốt nhé ~