Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.

====

Kiều Dực không động đậy, hắn chỉ có thể ngửa đầu 'nhìn' Hoa Vụ, trên mặt nhiều thêm chút ửng đỏ khả nghi.

Hình như Kiều Dực hơi sợ hãi, hắn khẽ rụt về phía sau: "Cô...... Cô đừng như thế."

"Như thế nào?" Cô còn chưa làm cái gì đâu, cô như nào chứ?

"......"

Miệng thiếu niên mấp máy, nhưng lại như không biết nên nói cái gì, cả người lộ ra vẻ bất an.

"Cậu không định giải thích à?" Hoa Vụ buông tay, giọng rất chắc chắn, "Chắc là cậu nhìn thấy được đúng không?"

Kiều Dực chợt ngưng thở, "Tôi......"

Hắn nói còn chưa nói ra, đã cảm giác có người tới gần mình, bả vai hơi trầm xuống, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

"Con quạ đen kia, chắc là cậu có thể nhìn thấy thông qua nó nhỉ."

Hơi thở ấm áp phả bên tai, hơi ngứa, lại hơi tê.

Tim hắn đập thình thịch thình thịch điên cuồng.

Bởi vì Hoa Vụ tới gần mình, cũng bởi vì Hoa Vụ nói câu nói kia.

Hắn không biết mình lộ tẩy chỗ nào, khiến cô hoài nghi mình nhìn thấy được......

Một hồi lâu Kiều Dực mới tìm lại được giọng nói của mình, "Cô...... Cô nói cái gì thế?"

Đúng là hắn và quạ đen có thể chia sẻ tầm nhìn, quạ đen có thể thấy cái gì, hắn có thể thấy cái đó.

Nhưng khi quạ đen không ở đây, hắn không nhìn thấy thật.

Cho nên Kiều Dực vẫn cảm thấy mình cũng không phải hoàn toàn lừa cô.

Hắn muốn giãy giụa một chút, chỉ cần hắn không thừa nhận, cô cũng không có cách chứng minh mình nhìn thấy được.

Gương mặt Kiều Dực bị vỗ nhẹ, "Không thừa nhận cũng không sao, nếu cậu muốn làm người mù như vậy, tôi bắt con quạ đen kia lại là xong. Dù sao không có quạ đen của cậu, cũng không tổn thất cái gì."

Nói xong lời cuối cùng, Hoa Vụ còn cười một tiếng, đó là tiếng cười sung sướng.

Kiều Dực bị một tiếng cười kia của cô làm cho sởn tóc gáy.

Hắn có loại trực giác, cô nói muốn bắt quạ đen, có thể là bắt thật.

Lòng bàn tay dán trên má hắn trượt xuống theo khuôn mặt.

Hơi thở mang theo tính áp bách cũng đang rời xa.

Kiều Dực duỗi tay lên muốn kéo lại, không khí khô nóng luồn qua kẽ tay, hắn nắm phải khoảng không.

Hắn quýnh lên, đứng dậy đi tới nơi Hoa Vụ ở khi nãy, nhưng mà dưới chân vướng phải ghế, thân thể mất cân bằng, người và ghế đều ngã trên đất.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân Hoa Vụ rời đi.

Kiều Dực ngồi dậy, vẻ vội vàng trên mặt rút đi, chỉ còn lại bình tĩnh, hắn mở miệng nói: "Tôi nhìn thấy được."

Hoa Vụ quay đầu lại, "Thế sao lại gạt tôi?"

"Tôi chỉ muốn ở lại bên cạnh cô thôi." Kiều Dực ngẩng đầu: "Tôi nghĩ, nếu tôi nói là không nhìn thấy, cô sẽ quan tâm tôi hơn."

"Vì sao chứ?"

"...... Tôi không biết." Khi hắn ngủ say ở khe suối, là có ý thức, hắn có thể thấy tất cả chuyện xảy ra bên ngoài thông qua quạ đen.

Cho nên khi cô xuất hiện ở khe suối, hắn đã thấy.

Ánh mắt đầu tiên thấy cô, hắn đã cảm thấy cô rất thu hút mình.

Cái loại thu hút này......

Kiều Dực không nói nên lời.

Dù sao chỉ cần cô xuất hiện, hắn liền không nhịn được mà nhìn cô.

Thật giống như mình là vì cô mà dừng bước, dành tất cả sự chú ý cho cô.

"Có lẽ là vừa gặp đã yêu đi." Kiều Dực nhấp môi dưới, nói lời mình muốn nói ra: "Tôi thích em, tôi muốn ở lại bên cạnh em."

Hoa Vụ: "......"

Có phải hắn đã quên bản thân còn có nhiệm vụ quan trọng hơn không?

"Vừa gặp đã yêu......"

Kiều Dực nghe thấy giọng của cô cách mình rất gần, cô đã ở ngay trước mặt.

Kiều Dực lại nhịn không được ngẩng mặt lên, "Ừm, tôi không thể thích em sao?"

"Đương nhiên có thể, cậu là một người độc lập, tôi lại không thể can thiệp vào tình cảm của cậu." Hoa Vụ kéo hắn tới, thuận tiện cũng xách cái ghế ngã trên mặt đất lên, "Nhưng mà, Kiều Dực à, cậu đừng kỳ vọng sẽ nhận được sự đáp lại tương xứng từ tôi."

Kiều Dực ngẩn người, nói: "Tôi không có kỳ vọng cái gì đâu...... Tôi chỉ là muốn ở lại bên cạnh em mà thôi."

Thiếu niên chân thành nói, trong giọng nói đầy vẻ vô tội.

Giống như hắn thật sự chỉ là đơn thuần muốn ở lại bên cạnh Hoa Vụ, cũng không có suy nghĩ gì khác.

Hoa Vụ: "......"

Yêu cầu thấp thế thôi à......

"Tôi lừa em là tôi không đúng, nhưng tôi thật sự không có ý khác." Kiều Dực sợ Hoa Vụ đuổi mình đi, "Tôi xin lỗi em, em có thể không đuổi tôi đi hay không?"

Hoa Vụ: "Cậu còn gạt tôi cái gì nữa?"

Kiều Dực: "......"

Kiều Dực do dự xem nên nói hay không.

Nhưng Hoa Vụ đã bày tư thế cậu không nói thì chuyện này đừng bàn nữa, chi bằng đi bắt quạ đen, hắn chỉ có thể mở miệng.

"Lúc ở huyện Ngư Tiều, là tôi bảo Vạn Thọ đuổi zombie tới, cũng cố ý đuổi đám người Viên Dương đi."

"???" Hoa Vụ không hiểu, "Vì sao?"

"Tôi...... Tôi muốn ở một mình với em." Lý do của Kiều Dực vô cùng đơn giản.

"......"

Hoa Vụ yên lặng dựng cái ngón tay cái cho hắn.

Kiều Dực cũng không làm chuyện gì khác, chỉ làm hai việc này.

"Tôi nói hết rồi, em sẽ không đuổi tôi đi đúng không?" Kiều Dực thấp thỏm hỏi.

"......"

Hoa Vụ có thể nói cái gì chứ.

Hoa Vụ không nói đến chuyện đuổi hắn đi, cũng không đòi đi bắt quạ đen của hắn nữa.

Hoa Vụ thở dài: "Cậu không nghĩ gì khác thật à?"

Kiều Dực lại căng thẳng, tha thiết 'nhìn' về phía cô, "Được...... Được không?"

Vẻ căng thẳng kia lại mang theo vài phần ngượng ngùng, làm người ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra, hắn đang nghĩ chuyện gì đó không đứng đắn.

"......" Hoa Vụ cứng họng: "Cái tôi hỏi cậu là về kế hoạch cuộc đời của anh, giả dụ như có muốn làm nghiệp lớn hay không?"

"Nghiệp lớn?"

Vẻ mờ mịt trên mặt Kiều Dực không giống giả bộ.

Hiển nhiên từ trước tới nay, hắn đều không nghĩ tới phương diện này.

Cho nên cuối cùng hắn biến thành đại BOSS, rất có thể là sau sự việc xảy ra ở khe suối, hắn lại đã trải qua cái gì đó, sau cùng mới có thể biến thành như vậy.

Sau khi Hoa Vụ cứu hắn ra từ khe suối, Kiều Dực không trải qua chuyện phía sau, đương nhiên là không xu thế khác thường.

Hoa Vụ ngẫm lại nghiệp lớn của hắn, cảm thấy bây giờ hắn không suy xét cũng được.

"Không có kế hoạch cuộc đời cũng không sao, chỉ là nuôi thêm một con...... Người mà thôi." Hoa Vụ vội nói.

Khôngg biết vì sao mà Kiều Dực cảm thấy câu nói kia của Hoa Vụ có ý khác.

Như kiểu mình rất vô dụng.

Kiều Dực lại nhịn không được đính chính cho mình: "...... Tôirất hữu dụng."

"Ừ, cậu hữu dụng nhất."

Kiều Dực nghe ra Hoa Vụ nói cho có lệ, nhưng cũng không biện bạch lại nữa.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi." Hoa Vụ cảnh cáo hắn: "Về sau đừng có giả đáng thương nữa."

Phản diện khùng điên nên có dáng vẻ của phản diện khùng điên!

Vừa điên vừa xinh đẹp!

Giả đáng thương làm gì!

Nhiễu loạn tâm trí nữ chính!!

"Tôi......"

Kiều Dực lại đụng vào cái bàn.

Trước khi Hoa Vụ mở miệng, hắn nhanh chóng giải thích: "Lúc quạ đen không ở đây, tôi không nhìn thấy được."

Hắn dùng đôi mắt của quạ đen nhìn thế giới, cho nên quạ đen khôn nơi này thì hắn không nhìn thấy tình huống trong phòng.

Lần này Kiều Dực thật sự không lừa Hoa Vụ.

Hoa Vụ: "......"

Kiều Dực không nghe thấy giọng Hoa Vụ, hơi sốt ruột, "Thật mà, tôi không lừa em đâu."

Hoa Vụ thở dài, "Tôi đã biết."

Hoa Vụ bảo Kiều Dực nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm loạn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play