Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.

====

Tuy rằng nhóm người bắt cóc Viên Dương đã chết gần hết, nhưng vẫn nhặt về được vài cái mạng.

Trải qua sự giáo dục của Hoa Vụ, bọn họ cũng quyết định bỏ ác theo thiện, chăm chỉ nỗ lực để xây dựng nhà mới.

Vì dù gì nếu không gia nhập nhà mới, bọn họ chắc chắn sẽ giống hệt đám đồng bọn bị chôn vùi trong vòng tay đất mẹ, không thể đứng dậy được nữa.

Bọn họ còn chưa muốn trở về với thiên nhiên, cho nên rất lý trí lựa chọn gia nhập với Hoa Vụ.

Lực lượng lao động trước kia đã trở lại.

Còn tăng thêm mấy người.

Tâm trạng của Hoa Vụ rất tốt, bước đi khoan khoái hẳn lên.

Ngay cả khi nhìn Kiều Dực giấu bí mật nhỏ cũng thuận mắt hơn nhiều.

"Cô đang viết gì vậy?"

Kiều Dực nghe thấy tiếng bút viết trên giấy.

Trong căn phòng bỏ hoang này, tìm được tờ giấy và bút cũng không khó.

Cơ mà thời đại này, còn rất ít người dùng giấy bút để ghi chép lại.

"Anh đoán xem."

"...... Tôi không biết."

"Tôi đang viết kế hoạch giết người."

"???" Chàng trai nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, "Cô muốn giết ai? Còn cần viết kế hoạch sao? Tôi có thể cử quạ đen đi theo dõi giúp cô."

Hoa Vụ liếc hắn một cái, "Cậu không hỏi xem người tôi muốn giết là người xấu hay người tốt à."

Kiều Dực lắc đầu: "Cô bảo tôi giết ai thì tôi sẽ giết kẻ ấy."

Nói xong, hắn còn nở một nụ cười ngoan ngoãn.

"Giống như đám người trước kia, bọn họ cho tôi một nơi nương tựa, tôi giúp bọn họ giết người."

Giọng nói của chàng trai hơi dừng một chút, nghiêm túc bổ sung một câu: "Tôi rất có ích."

Hoa Vụ dừng bút, khoé mắt quét về phía Kiều Dực ngồi ở bên cạnh, không nhẹ không nặng hỏi: "Nơi mà cậu sống trước đây, bọn họ coi cậu là công cụ giết người à?"

"Bọn họ giúp tôi, tôi giúp bọn họ." Kiều Dực suy nghĩ một chút, "Coi như là cần gì lấy nấy."

Coi như là cần gì lấy nấy......

Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết chữ lên giấy.

Kiều Dực nghe thấy tiếng bút viết sàn sạt trên giấy, hắn bất an 'nhìn' về phía Hoa Vụ, "Tôi...... Nói sai gì rồi sao?"

"Không."

"Vậy sao cô không nói tiếp?" Kiều Dực đột nhiên duỗi tay, mò mẫm loạn xạ ở trong không trung, sau khi mò được đến quần áo của Hoa Vụ thì lập tức túm chặt, "Tôi thật sự rất hữu dụng."

"Tôi không nói anh vô dụng."

"Thế sau này tôi có thể ở lại đây không?" Kiều Dực men theo quần áo của cô, bắt được cổ tay cô.

Có thể là do nhiệt độ quá cao, lòng bàn tay của Kiều Dực nóng hơn bình thường.

Dán ở trên cổ tay cô thì giống hệt một cái lò sưởi nhỏ.

"Tôi chưa từng nói muốn đuổi cậu đi." Hoa Vụ rũ mắt nhìn tay cậu, "Cậu muốn ở lại thì cứ ở lại, nhà mới hoan nghênh những người còn sống sót."

Giữa mày của Kiều Dực hơi chau lại một chút.

Hắn giống những người khác sao?

Hắn không muốn giống những người khác......

Hắn muốn......

Kiều Dực như muốn chứng minh giá trị bản thân, bướng bỉnh mở miệng: "Tôi có thể giúp cô làm gì không? Bọn họ đều không giao nhiệm vụ cho tôi, ngày nào tôi cũng ở không."

Hoa Vụ hỏi lại: "Cậu có thể làm cái gì?"

Kiều Dực nghĩ nghĩ, "Tôi có thể...... Dùng quạ đen xây dựng mạng lưới an toàn xung quanh đây cho cô, dù là người hay là zombie, đều không thể tuỳ tiện đi tới gần đây."

"Được."

Hoa Vụ đồng ý yêu cầu của Kiều Dực.

Kiều Dực vốn đã nghĩ xong lý do thoái thác hợp lý, lúc này còn chưa kịp phát huy tác dụng.

Cánh môi hắn hơi động một chút, cuối cùng hậm hực ngậm lại miệng lại.

Hắn chậm rãi buông bàn tay nắm lấy cổ tay Hoa Vụ ra, trên mặt lộ ra một chút ý cười, "Tôi sẽ không làm cô thất vọng."

"Vậy cậu cố lên."

......

......

Hoa Vụ viết một số thứ, ra ngoài gọi Viên Dương tới, giao thứ trong tay cho anh ta.

"Anh về căn cứ Đào Nguyên hỏi thăm một chút, Đinh Hương Tuyết có trở về không, nếu cô ta trở về, anh nghĩ cách giao bức thư này cho phó căn cứ phó."

Đinh Hương Tuyết là ai?

Lúc ở huyện Ngư Tiều, Viên Dương không có mặt, cho nên căn bản không biết người kia là ai.

Càng không rõ vì sao Hoa Vụ muốn tự mình tới hỏi thăm cô ta.

Nhưng mà vấn đề quan trọng hơn là......

"Tôi gặp căn cứ phó kiểu gì?"

Cô nghĩ căn cứ phó là ai?

Trong căn cứ, anh ta chỉ là một người bình thường, sống tạm được ở đáy xã hội, sao có thể gặp mặt căn cứ phó quyết định mọi bề của căn cứ chứ?

Hoa Vụ móc vài củ khoai tây ra cho anh ta, "Quà gặp mặt."

Viên Dương nhìn khoai tây trong tay, đại khái cảm thấy được căn cứ phó cho mời là có khả năng cao, lúc này anh tamới nhận lấy bức thư, "Nếu cô ta chưa trở về thì sao?"

"Thế anh ăn xong khoai tây rồi về thôi."

"......"

Viên Dương thu dọn đồ đạc, vẫn không nhịn được hỏi: "Đinh Hương Tuyết là ai? Cô ta có thù gì với cô à?"

"Cô ta là chướng ngại vật cho hoà bình nhân loại."

"???"

Không phải, nói kiểu gì mà bắt đầu nói ảo tưởng sức mạnh vậy thế?

Có thù oán thì nói là có thù oán đi.

Sao còn bay đến hoà bình của nhân loại rồi?

"Tôi phải hỏi thăm cô ta như thế nào?"

Hoa Vụ nghĩ nghĩ, cho Viên Dương vài địa điểm có khả năng Đinh Hương Tuyết sẽ xuất hiện, cùng với tin tức của những nhân vật có liên quan tới cô ta.

Viên Dương lòng đầy nghi ngờ cầm đồ đạc rời đi.

Lúc Viên Dương đi truyền tin, Kiều Dực đang nhanh chóng xây dựng mạng lưới phòng ngự cho Nhà Mới.

Hoa Vụ muốn lên kế hoạch một số việc cho Nhà Mới, còn cả có thể thu hoạch một mẻ cây nông nghiệp rồi, cô rất bận, hai ngày này không hề để ý tới hắn.

Đợi tới khi cô chú ý tới Kiều Dực lần nữa, phát hiện Kiều Dực đã khiến bản thân chật vật, trên mặt, trên cánh tay đều là các vết thương do cọ xước.

"Cậu đánh nhau với ai à?" Hoa Vụ giữ chặt Kiều Dực.

"Không...... Không đánh nhau."

"Vết thương của cậu ở đâu ra?"

"......"

Kiều Dực lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao hết.

Cuối cùng Hoa Vụ mới biết được, là do Kiều Dực tự ngã.

Lúc trước không có Hoa Vụ dẫn, gần như hắn sẽ không rời khỏi phòng.

Cơ mà hai ngày này Hoa Vụ bận rộn chuyện của Nhà Mới, Kiều Dực tự mò mẫm ra cửa, hắn từ chối sự giúp đỡ của những người khác, hành hạ mình thành cái dạng này.

A......

Hoa Vụ hít một hơi, kéo tay Kiều Dực, dịu dàng hỏi: "Đau không?"

Kiều Dực lắc đầu, hắn lại giải thích một câu: "Tôi chỉ là không muốn tăng thêm phiền phức cho cô."

"Ừ." Hoa Vụ kéo hắn về nhà, để hắn ngồi lên ghế, nâng cằm lên nhòm trước, xong lại kéo cánh tay......

Kiều Dực cảm giác Hoa Vụ đang cởi đồ của mình, vẻ mặt cậu chợt mờ mịt trong chớp mắt, sau đó mới đột nhiên đè tay cô lại.

"Cô...... Cô làm gì vậy?"

"Tôi xem trên người cậu còn vết thương khác hay không." Giọng Hoa Vụ vẫn dịu dàng như cũ, "Cậu không nhìn thấy, lỡ nhiễm trùng thì sẽ rất phiền."

Hoa Vụ mạnh mẽ kéo tay hắn ra, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của hắn.

Kiều Dực gần như không phản ứng kịp, đợi Hoa Vụ cởi hai cúc áo sơ mi, lúc này hắn mới túm quần áo mình lại, "Trên người tôi không có vết thương......"

"Cậu còn không thấy được gì, sao cậu biết là không có chứ? Lỡ như cậu không cảm nhận được thì sao?" Hoa Vụ nhẹ giọng nói: "Tôi xem xem, yên tâm hơn chút."

Rõ ràng Kiều Dực là không muốn, "Trên người tôi thật sự không có vết thương nào."

Hai người lôi lôi kéo kéo một hồi.

Quần áo đều bị túm đến mức thay đổi hình dạng.

Gương mặt chàng trai đỏ bừng, có hơi ấm ức 'lườm' cô.

Hoa Vụ buông tay ra, nâng cằm Kiều Dực để hắn ngẩng đầu lên, "Cậu cố tình khiến bản thân thành cái dạng này, còn không phải là muốn tôi quan tâm tới cậu à, hiện giờ tôi quan tâm cậu rồi đấy, sao cậu lại không muốn nữa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play