Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Tận ba ngày sau mấy người Viên Dương mới trở về.
Nói chính xác —— là bị người ta trói về.
Do được quạ đen của Kiều Dực báo động trước, cho nên khi mà nhóm người này đến thì Hoa Vụ đã dẫn theo người đứng ở con đường nhất định phải đi qua ở cửa thôn.
Người đối diện hùng hổ lái mấy chiếc xe, mà bọn họ chỉ có bốn người...... Đứa mù kia bị để lại trong nhà.
Vân Đồng quay đầu nhìn hai người anh em bên cạnh, xong lại nhìn Hoa Vụ cả người lộ vẻ nhàn nhã ở phía trước, đột nhiên lại có một loại cảm giác như bọn họ tới nơi này đón bạn vậy đó.
Nhưng mà những người ở đối diện......
Người ta không có ý tốt gì mà.
Vân Đồng nuốt nước bọt.
Đoàn xe đã dừng lại, có vẻ như người trong xe đang quan sát.
"Mấy vị khách không xuống xe à?" Hoa Vụ cất giọng hỏi.
Chiếc xe thứ nhất được mở ra, người bên trong bước xuống, vũ khí trong tay được trang bị hoàn mỹ, vừa nhìn đã thấy chính là đội ngũ tinh anh có tổ chức.
Viên Dương bị người ta túm xuống xe.
Người đàn ông túm lấy anh ta liếc về phía Hoa Vụ, hừ một tiếng bằng lỗ mũi, "Chỉ có vài người thế thôi à?"
Hiển nhiên gã không để vài người như thế vào mắt.
Bọn họ tự nhận có súng có đạn nên đối phó vài người như thế rất đơn giản.
Tuy rằng Viên Dương bị trói, nhưng lúc này lại cười xòa rồi bán đứng đám người Hoa Vụ, "Bọn họ chỉ có vài người thế thôi, chẳng có bao nhiêu vũ khí, nơi này còn có đồ ăn nữa, chính là ở đằng kia."
Hướng Viên Dương chỉ là chỗ đất trồng rau.
Trước hai ngày Vân Đồng đã dẫn theo người thêm hàng rào xung quanh ruộng đất.
Ở vị trí này có thể thấy được hàng rào nhưng không thấy được tình hình bên trong.
"Anh Viên?"
Hai đứa đàn em bị Viên Dương dọa choáng váng.
Sao anh ấy lại phản......
Kẻ túm Viên Dương nhìn một cái về phương hướng anh ta chỉ, cũng chỉ thấy những cái hàng rào đó, thấp giọng nói: "Tốt nhất là mày không lừa bọn tao, không thì ......"
"Không dám không dám." Viên Dương làm lơ hai đứa đàn em, ninh nọt: "Sao em dám lừa anh chứ."
Hoa Vụ thở dài, cô phản ảnh: "Là chúng ta quá khiêm tốn nên khiến khách thất vọng rồi."
Người đàn ông xoay cổ, hai tay bẻ khớp kêu răng rắc, "Bọn tao cũng không muốn giết người, nếu chúng mày thức thời thì ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, vậy thì có thể tha cho chúng mày không chết."
"Vị khách này độ lượng quá." Hoa Vụ cười rất khó hiểu, "Tôi cảm động sắp khóc rồi đây này."
Gã đàn ông: "......"
Nụ cười quỷ quái trên mặt Hoa Vụ chợt tắt, "Các anh tới làm khách mà không mang theo quà à?"
Gã đàn ông lấy súng sau eo ra, cùm cụp một tiếng, lên đạn rồi chĩa thẳng họng súng vào Hoa Vụ, "Đương nhiên là mang rồi."
Đoàng!
Bùm ——
Tiếng nổ chồng lên tiếng đạn bắn.
Trước khi đối phương nổ súng thì Hoa Vụ đã tránh sang bên cạnh.
Vân Đồng và hai người anh em khác cũng nhanh trí trốn được sang bên cạnh.
Mà gã đàn ông kia đã bị sóng của đợt nổ đánh bay về phía sau, có vài miếng thủy tinh vỡ đã bắn lên người gã, gã ta lăn hai vòng trên mặt đất khiến cả mặt đất đều thành màu đỏ.
Vị trí của Viên Dương khá gần với gã đàn ông, nhưng mà anh ta đã nhìn thấy đàn em của mình ra dấu nên chỉ bị chút vết thương nhỏ thôi.
Bùm bùm ——
Đằng sau lại có hai tiếng nổ mạnh liên tiếp nhau.
Đoàn xe bên kia đã loạn cào cào cả lên, tiếng chửi tức giận và tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Tiếng nổ mạnh đã ngừng.
Có tiếng súng vang lên.
Nhưng sau đó tiếng súng cũng nhanh chóng tắt hẳn.
Tiếng mắng chửi và tiếng kêu thảm thiết cũng không còn nữa.
Gã đàn ông bị vụ nổ ảnh hưởng nghiêm trọng, lúc này đang quỳ úp người trên mặt đất, cảm giác xương sườn cũng đã gãy mất vài cái, nhưng gã vẫn gắng sức lấy súng rơi ở bên cạnh.
Có điều gã vẫn chưa cầm chắc thì mu bàn tay đã bị một chân khác dẫm lên.
Hoa Vụ bắt chước cái kiểu vặn cổ trước đó của gã, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, cô nói: "Khách không mời mà đến, nhưng mà không được hoan nghênh đâu."
Ánh nắng chói chang ban ngày khiến gã đàn ông gần như không thể nhìn rõ được dáng vẻ của cô gái, nhưng gã nghe được ý cảnh cáo từ trong lời của cô.
Hoa Vụ chậm rãi nói chuyện, "Tuy rằng anh không lễ phép, tới thăm mà còn không mang theo quà, nhưng con người tôi khá rộng lượng nên không so đo với anh. Có điều anh vừa tới đã lấy súng ra đã khiến tôi sợ, cục diện hiện tại như này, anh cần phải suy nghĩ lại hành vi của mình đi."
Sự đau đớn truyền đến từ mu bàn tay khiến khuôn mặt gã đàn ông rất đáng sợ.
Gã nghĩ lại cái gì chứ......
Gã muốn giãy giụa đứng dậy nhưng lại bị người đối diện đá một phát vào ngực, tức thì phun ra một búng máu.
"Ôi chao......"
Người đá gã còn khoa trương lùi về nữa.
"Làm bẩn cả giày của tôi rồi, tìm một đôi giày mới trong tận thế khó lắm đấy chứ đùa." Giọng cô cái lạnh đi: "Chi bằng giết đi."
Gã đàn ông: "......"
......
......
Viên Dương nằm sấp trong khe rãnh ở mép đường, cả người nhịn không được run rẩy nhìn Hoa Vụ cười tủm tỉm, vừa nói chuyện vừa dẫm lên mu bàn tay gã đàn ông.
So với cái băng đảng hung hăng viết hai chữ 'kẻ ác' trên mặt này thì Hoa Vụ cho người ta cảm giác cô biến thái hơn cả chúng.
Viên Dương vội vàng chui ra khỏi khe rãnh rồi chạy đến bên Hoa Vụ.
"Cô Diệp, sao cô cho nổ hết bọn nó rồi!" Viên Dương cực kỳ đau đớn, "Chẳng phải cô thiếu người à? Vất vả lắm tôi mới lừa được bọn nó tới."
Hoa Vụ nhướng mày: "Nói như vậy là anh không làm phản ư?"
"Sao tôi lại làm phản chứ!" Bên ngoài chỉ ăn lương khô thôi cũng là cả vấn đề, nơi này còn có hẳn rau dưa tươi ngon, sao anh ta lại làm phản chứ?
Viên Dương lập tức nói suy nghĩ của mình cho Hoa Vụ nghe.
Viên Dương gặp được này nhóm người này thì bị bắt.
Dưới tình huống không thể trốn thoát được, anh đã nghĩ có thể dụ người tới đây, vừa hay cô Diệp cũng đang thiếu người, anh lại có thể được cứu nữa, một công đôi việc.
Thua ư?
Sao có thể thua được chứ.
Có cậu nhóc mù kia ở đây thì xung quanh chỗ họ sẽ được quạ đen giám sát.
Bọn họ chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng trước thì đám người này có đông cũng là cái gì chứ.
Cuối cùng còn chẳng phải bị bắt lại trồng trọt à.
Nhưng Viên Dương không ngờ Hoa Vụ sẽ quyết đoán như vậy, chôn hẳn thuốc nổ ở trên đường luôn.
Trái lại thì Hoa Vụ cũng không ngờ Viên Dương lại suy nghĩ cho vườn nhà mình như thế.
"Không sao, vẫn có thể nhặt được mấy người." Hoa Vụ an ủi Viên Dương một câu, "Nuôi lâu lâu là dùng được."
"......"
Viên Dương hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, "Bọn họ còn có vài kẻ ở lại bên ngoài, những người anh em khác cũng đang ở bên đó. Vừa nãy gây ra tiếng động lớn thế, chắc chắn bọn họ đã nghe được rồi."
Viên Dương lo lắng cho anh em của mình, bảo Hoa Vụ nhanh chóng đi cứu người, thuận tiện bắt một đám sức lao động còn dư lại.
Nhưng Hoa Vụ chỉ phiền muộn nhìn trời, "Không kịp rồi."
"???"
Viên Dương còn đang nghi ngờ thì đã thấy chân trời có đàn quạ đen nghìn nghịt đang bay tới.
"......" Anh em của anh ta sẽ không......
Đàn quạ đối phó người thường hiệu quả hơn đối phó zombie nhiều, dù sao thì nhân số của bọn họ cũng chẳng nhiều được bằng zombie.
Viên Dương đau lòng nghèn nghẹn nhưng nhanh chóng thấy một chiếc xe lái từ cửa thôn tới.
Người lái xe là anh em mà anh ta quen.
Viên Dương thở phào nhẹ nhõm, vẫn may......
Đàn quạ đen này không giết đến đỏ mắt.
Hoa Vụ cho người quét tước chiến trường, còn hai người khác không dám tiến lên, giờ đây cũng vội vàng vây quanh Viên Dương.
"Anh Viên, anh Viên, anh không sao chứ."
"Anh Viên, gần đây anh đi đâu thế."
"Sao lâu vậy mà mới về chứ......"
"Các anh gặp phải nguy hiểm gì sao?"
Bùm ——
"Anh Viên."
"Anh Viên......"
Hai tên đàn em của Viên Dương theo bản năng kêu lên.