Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Vân Đồng nhìn Hoa Vụ chất đầy đồ vật trong xe, tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
Nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện trong xe chỉ có một mình Kiều Dực, đám người Viên Dương không ở đó, đằng sau cũng không có xe khác.
"Bọn Viên Dương đâu rồi?"
"Tách ra rồi." Hoa Vụ xuống xe, phân phó Vân Đồng: "Dọn mấy thứ này về đi, đây là tự tin để chúng ta làm giàu."
Lực chú ý của Vân Đồng ở câu trước, "Tách ra rồi? Vậy giờ bọn họ đang ở đâu?"
"Không biết, có lẽ ở huyện Ngư Tiều, có lẽ đã rời đi."
Cô lượn quanh huyện Ngư Tiều một vòng, nhưng cũng chưa thấy đám Viên Dương.
Số lượng zombie huyện Ngư Tiều cũng hơi lạ, rất có thể là lúc ấy đám người Viên Dương đã bị lũ zombie kia đuổi chạy ra khỏi huyện Ngư Tiều.
"Nếu họ còn sống, hẳn là sẽ trở về."
"...... Nếu không về thì sao?"
Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta sẽ phải nghênh đón đội chiến đấu đầu tiên của tổ ấm, vì vậy tốt nhất anh nên cầu nguyện bọn họ có thể trở về, đương nhiên cũng có thể cầu nguyện bọn họ chết rồi."
Nói xong, Hoa Vụ nở một nụ cười thân thiện
"......"
Vân Đồng biết cô có hơi biến thái, nhưng không nghĩ tới lại biến thái đến thế.
Hai đồng đội kia của Viên Dương, biết được những người kia mất tích, hai mặt nhìn nhau một lát, đáy lòng đang hoài nghi có phải Hoa Vụ đưa bọn họ ra bên ngoài giết rồi không.
Nhưng nghĩ lại thì thấy hơi sai.
Nếu cô muốn mạng của bọn họ, hoàn toàn có thể ra tay từ trước, không cần thiết phải phức tạp như vậy.
Cho nên đám anh Viên, là thật sự tách khỏi cô......
Vậy bây giờ bọn họ làm sao?
Anh Viên sẽ không có chuyện gì đâu......
"Chúng ta ở lại nơi này, hay là đi tìm anh Viên?"
"Đi đâu tìm? Nhỡ đâu đám anh Viên không ở huyện Ngư Tiều thì làm sao bây giờ? Anh Viên nếu còn sống, chắc chắn sẽ trở về, chúng ta chỉ cần chờ ở chỗ này."
"Cậu nói anh Viên thật sự......"
"Đừng nói bừa nữa, tôi tin tưởng anh Viên chắc chắn còn sống."
"...... Tôi cũng hy vọng anh Viên còn sống mà."
"Được rồi, dọn đồ trước đi."
"......"
Hai người nhỏ giọng thì thầm xong, lập tức đi dọn đồ giúp Vân Đồng.
Vũ khí và đạn trong xe không ít, bọn họ nghi hoặc hỏi Hoa Vụ lấy ở đâu ra.
Ai ngờ cô bật ra một câu 'Người tốt tài trợ', làm cho bọn họ đoán không ra.
......
......
Hoa Vụ bảo Vân Đồng dẫn theo người đi một chuyến, kéo phần giấu đi kia về.
Vân Đồng đi một chuyến này, cũng không gặp đám Viên Dương.
Bọn họ có chút suy đoán không hay.
Đám Viên Dương chắc là......
Tận thế, người rõ ràng ngày hôm trước còn gặp nhau, vậy mà hôm sau đã không còn tin tức.
Bọn họ đã quen biệt ly như vậy, rồi lại cảm thấy sợ hãi.
Ai cũng không biết chuyện như vậy, có rơi xuống người bọn họ không.
Vân Đồng mang đồ Hoa Vụ đem về phân loại và ghi chép, Hoa Vụ nhìn bản thống kê rõ ràng, quyết định cho Vân Đồng chức vụ quản gia đứng đầu tổ ấm.
Vân Đồng: "......"
Tuy rằng không thể hiểu được, nhưng không thể khước từ.
"Cô Diệp, cô định xây căn cứ sao?" Vân Đồng hỏi thắc mắc này.
Thôn này, thật sự không phải vị trí tốt để thành lập căn cứ.
Cho nên lúc trước Vân Đồng cũng chưa từng hỏi, anh ta cảm thấy Hoa Vụ chỉ là tạm thời ở chỗ này ở một thời gian.
Ai ngờ bây giờ đất đai càng ngày càng nhiều.
Cô còn kiếm về nhiều vũ khí như vậy, nhìn kiểu gì cũng là muốn ở lâu dài.
"Xem như vậy đi."
"......" Vân Đồng hít sâu một hơi, "Nhưng nơi này cũng không thích hợp làm căn cứ."
Tuy rằng điều kiện địa lý của thôn này cũng không tệ lắm, nhưng không có bất kì cơ sở hạ tầng nào, ngay cả tường phòng ngự cũng không có.
Zombie có thể đi dạo vào từ bất kì hướng nào.
Hoa Vụ u oán liếc anh ta một cái, "Anh cho rằng tôi không biết sao?"
Cô muốn một cái căn cứ an toàn, nhưng bố ruột có cho không?
Bố ruột cứ phải bắt cô phải xây dựng trong thôn làng hở hang này, cô có cách nào đâu?
"......"
Vậy vì sao còn muốn ở chỗ này hả?
Vân Đồng không hiểu.
Vân Đồng không muốn hiểu.
Nhưng Hoa Vụ chỉ uể oải thở dài, "Đều là vận mệnh an bài."
Hoa Vụ héo hon héo mòn trôi đi.
Vân Đồng hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo, trước tiên không đề cập tới vấn đề tuyển chọn căn cứ này, "Thế căn cứ của chúng ta gọi là gì?"
"Nhà Mới nha." Hoa Vụ thâm trầm nói: "Chúng ta phải để lại nhà mới cuối cùng cho văn minh của nhân loại."
"???"
Này mà là tên á hả?
Lúc trước anh ta còn tưởng rằng cô nói xây dựng nhà mới, chỉ là một cái để thay thế......
Hoa Vụ đã quyết định xong, không cần ý kiến của đám người Vân Đồng.
Cho nên tên 'Nhà Mới' này, đã được chốt như vậy.
Hoa Vụ còn không biết lấy đâu ra được một tấm biển, viết hai chữ 'Nhà Mới' lên rồi treo trên bộ xương trắng ở trên ấy.
"......"
Cái vẻ xấu hoắc này, thật sự rất ngại giới thiệu cho người khác đây là một căn cứ.
Nhưng mà Vân Đồng nhìn cây nông nghiệp tươi tốt um tùm màu xanh lớn lên bên cạnh, lại cảm thấy tự tin hơn chút.
"Anh Vân." Kiều Dực cầm gậy dò đường đứng trong sân, "Tôi có thể hỗ trợ làm gì không?"
Vân Đồng: "......"
Cậu có thể làm gì chứ?
Vị này nhìn qua giống như một cậu ấm mười ngón không dính nước xuân.
Hơn nữa còn là một nhóc mù......
Vân Đồng không cảm thấy có việc nào là hắn làm được.
Cuối cùng Vân Đồng nói: "Không có việc gì, cậu về phòng nghỉ ngơi đi."
Thật ra hiện bọn họ có rất nhiều chuyện phải làm.
Đám Viên Dương lại không ở đây, giờ ngoài anh ta thì chỉ còn thêm ba người nữa là làm việc được, bọn họ hận không thể chia một người làm hai người mà dùng.
Hoa Vụ?
Cô nói mình là quản lí, nào có quản lí tự làm việc chứ.
Cô không làm.
Đám Vân Đồng ăn ké chột dạ, nào dám kháng nghị với Hoa Vụ.
"Nhưng các anh đều bận, tôi không làm gì cả, tôi cảm thấy không hay lắm." Kiều Dực nghiêm túc nói: "Tôi cũng có thể làm một vài chuyện đơn giản."
Vân Đồng khuyên can mãi, cuối cùng mới khiến Kiều Dực đi khỏi.
Anh ta vùi đầu tiếp tục làm hàng rào ở mép ruộng.
Tuy rằng loại này phòng ngự không có bất kỳ tác dụng gì với zombie, nhưng có thể che đậy những cây nông nghiệp này.
Không đến mức có người đi ngang qua chỗ này, liếc mắt một cái liền thấy những cây nông nghiệp um tùm xanh tốt này, rước lấy phiền toái.
Kiều Dực trở lại trong phòng, quạ đen mắt đỏ dừng trên vai hắn trước khi vào nhà, lúc này đang mổ từng cái lên mặt Kiều Dực.
Dù trong tay Kiều Dực có gậy dò đường, nhưng lúc này không sử dụng mà vẫn có thể lưu loát quay lại trong phòng.
"Gần đây cô ấy đều không để ý tới tao." Kiều Dực ngồi ở trong phòng, vuốt đầu quạ đen mắt đỏ lẩm bẩm tự nói.
Nghe kỹ, thế mà trong giọng nói kia lại có vài chút uất ức.
"Ạc?"
"Sao lại có thể đổi......" Tay Kiều Dực cong lại, búng nhẹ quạ đen mắt đỏ, "Cô ấy rất thu hút tao."
"Thu hút tao chỗ nào á...... Không biết, dù sao tao thấy cô ấy sẽ rất vui vẻ." Kiều Dực thấp giọng nói: "Hơn nữa cô ấy khác với người khác, cô ấy tới cứu tao."
Trong phòng yên tĩnh một lúc.
Giọng nói của thiếu niên lại chậm rãi vang lên: "Hình như cô ấy không mấy vui vẻ vì không thấy mấy người kia, mày bảo Vạn Thọ đuổi bọn họ trở về đi."
"Ạc."
Một tiếng này của quạ đen, cũng không biết đang muốn biểu đạt cái gì.
Nhưng trong phòng không còn có tiếng động nào vang lên nữa.