Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Hoa Vụ không ngờ quạ đen của Kiều Dực lại dùng tốt đến vậy.
Không hổ là quạ đen của BOSS phản diện, cũng không cần cô động tay, cần phải có cho du lịch gia đình.
Hoa Vụ lật người trên mặt đất xem, trừ mấy người từ ban đầu đã là bộ xương, những người còn lại vẫn toàn thây.
Nhưng Hoa Vụ nhìn một vòng cũng không tìm được Đinh Hương Tuyết.
Chẳng lẽ còn ở bên trong?
Hoa Vụ nhìn vào tòa nhà đổ nát tối om, cô cảm thấy mình đi vào không phải chuyện sáng suốt cho lắm.
Hoa Vụ con ngươi đảo một vòng, nói với Kiều Dực bên cạnh: "Bảo quạ đen theo dõi các lối ra."
"Ồ."
Kiều Dực không cần đưa ra mệnh lệnh nào, những quạ đen đó đã tự động bay khỏi.
Ầm ầm ——
Mặt đất rung chuyển, một bên của tòa nhà đổ nát bắt đầu sập.
Hoa Vụ nhanh tay lẹ mắt kéo Kiều Dực lui đến chỗ an toàn.
Ầm ầm ầm ——
Một bên kia của tòa nhà đổ nát hoàn toàn sập xuống, bụi bay mù mịt, có quạ đen bay ra từ khe hở của đống đổ nát, lông quạ màu đen rơi từ trên trời xuống.
Hoa Vụ: "......"
Sụp thế nào vậy?
Đàn quạ không thấy Đinh Hương Tuyết đi ra từ nơi khác.
Hoa Vụ đợi một lúc, vào trong từ nơi còn vào được, cô dạo qua một vòng mà vẫn không tìm được tung tích của Đinh Hương Tuyết.
Hoa Vụ nhìn đống đổ nát đã sập kia, dù sao cũng không thể bị chôn vùi ở phía dưới chứ nhỉ?
Giải quyết được dễ thế à?
Tuy rằng Hoa Vụ nghi ngờ không dễ đến vậy, nhưng cô cũng không thể đào đống đổ nát ra kiểm tra, cho nên tạm thời chỉ có thể mặc kệ trước.
"Đám người Viên Dương này chạy đi đâu......"
Hoa Vụ nhìn mấy cái rương chưa bị vùi lấp mà phát sầu.
Nhiều rương như vậy, chẳng lẽ cô phải tự động tay sao?
"Cậu có thấy đám Viên Dương không?"
"Không thấy." Kiều Dực trả lời một tiếng xong, lại nói: "Tôi đang cho nhóm quạ đen tìm bọn họ, tìm được liền dẫn bọn họ trở về."
"......"
Hoa Vụ nghi ngờ nhìn hắn.
"Cậu thật sự không nhìn thấy bọn họ?" Huyện Ngư Tiều cũng không lớn, đám người Viên Dương này còn có thể bay lên trời hay chui xuống đất chắc?
Hoa Vụ nghi ngờ vật nhỏ này đang lừa cô.
Kiều Dực nghiêng đầu, nhìn tới theo giọng nói của Hoa Vụ, đại khái là hắn không rõ Hoa Vụ sao lại nói như vậy, mặt đầy vẻ hoang mang.
"Tôi không thấy thật...... Cô không tin tôi à?"
"......"
Chuẩn đấy.
Hoa Vụ không thảo luận với Kiều Dực vấn đề có tin hay không, cô vén tay áo lên bắt đầu dọn đồ.
Dù sao mấy thứ này cũng là đạo cụ quan trọng để sau này gầy dựng tổ ẩm, mang đi được thì đương nhiên phải mang đi hết.
......
......
Hoa Vụ chất đầy xe, còn thừa mấy cái cái rương.
Kiều Dực không thể lái xe, mình cô cũng không mang mấy thứ này đi được, bọn họ chỉ có thể tạm thời giấu đi, nếu có cơ hội thì còn tới lấy nữa.
Hoa Vụ đem đông XZ hảo sau, lại về tới chỗ đống đổ nát.
Cô mò trong rương ra mấy quả lựu đạn, bảo Kiều Dực chỉ huy quạ đen thả từ trên cao xuống.
Một nửa của tòa nhà vốn đang giữ nguyên chưa có sập, trong tiếng bom nổ thì sập toàn tập.
Nếu Đinh Hương Tuyết còn ở dưới, nổ một vụ như vậy, chắc không chết thì cũng phải tàn phế nhể?
Nếu như bị chôn sống......
Vậy cũng coi như cô ta xui xẻo.
Hoa Vụ phủi tay, "Hoàn mỹ."
Hoa Vụ lái xe, chuẩn bị đi tìm các đàn em mất tích của cô.
Thật là không bớt lo.
Cô làm nữ chính này......
Lúc trước những zombie đó bị Vạn Thọ đuổi theo, lúc này cũng không biết đi đâu.
Hoa Vụ đi một đường, đã gặp được một vài zombie đi lẻ, chút zombie này còn chưa đủ để cô đổi hai mảnh đất.
Về phần Viên Dương......
Thì càng không thấy bóng dáng.
Vào đêm.
Hoa Vụ tìm một nơi nghỉ ngơi, Kiều Dực ôm quạ đen mắt đỏ ngồi ở một bên.
Hoa Vụ nghiêng đầu liền đối diện với hai mắt của quạ đen mắt đỏ, cô đột nhiên hung dữ lên tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn, móc mắt ra giờ."
Mặt Kiều Dực mờ mịt: "Gì cơ?"
Quạ đen mắt đỏ nhìn cô, Hoa Vụ lườm nó một cái, tức giận nói: "Nói quạ đen của cậu."
"......"
Kiều Dực duỗi tay che hai mắt của quạ đen mắt đỏ lại, nở một nụ cười vô tội với Hoa Vụ.
Quạ đen mắt đỏ chui từ dưới tay Kiều Dực ra rồi vỗ cánh bay đi.
Kiều Dực giải thích với Hoa Vụ: "Nó không có ác ý, chỉ là thích cô nên mới nhìn cô."
"Phải không."
Cô nghi Kiều Dực có thể thấy —— thông qua con quạ đen mắt đỏ kia.
Nhưng cô không có chứng cứ xác thực.
Trong con ngươi của chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp ánh lên ngọn lửa, giữa mày như nhiễm lên vẻ vui mừng, "Ừm ừm."
Hoa Vụ: "Nó thích tôi, cậu vui cái gì?"
"Tôi cũng thích cô mà."
Kiều Dực nói xong, hình như phát hiện mình nói nhanh, lại trở nên căng thẳng.
"Tôi...... Tôi không phải là ý kia, ý tôi là...... Cô đã cứu tôi, còn sẵn lòng mang tôi theo, cô là một người rất tốt, cho nên tôi......"
Kiều Dực nói năng lộn xộn mãi cũng không biểu đạt rõ ý của mình.
Cuối cùng có vẻ là từ bỏ, xong hắn gục đầu xuống, hai tay nắm lấy vạt áo, hệt như thỏ con sợ hãi, co rụt lại.
Hoa Vụ: "......"
Tôi cũng đâu bắt nạt cậu, sao phải làm ra cái vẻ như thế ả!!
Đáng ghét!!
Bày ra dáng vẻ này, không phải cố ý dụ dỗ cô bắt nạt hắn sao?!
Hoa Vụ kiên cường dời tầm mắt, "Đừng thích tôi, không có kết quả."
Kiều Dực ngẩng đầu, ánh lửa trong đôi mắt đờ đẫn, dường như trào ra một chút kinh ngạc.
Hắn khẽ mở môi, muốn hỏi cái gì.
Nhưng mà hắn thử vài lần, cũng không nói ra một chữ.
Cuối cùng hắn suy sụp cúi đầu xuống, không nói chuyện nữa.
Xung quanh lại yên tĩnh.
Hoa Vụ khoanh tay, nằm ở bên cạnh nhắm mắt ngủ.
Hoa Vụ chỉ đang ngủ nông, cô có thể nghe thấy sau khi hơi thở của cô ổn định, tiếng bước chân rất nhỏ của Kiều Dực đi về phía mình.
Lúc này Kiều Dực đang cách cô rất gần.
Gần đến nỗi hắn chỉ cần vươn tay, là có thể bóp chặt cô.
Bàn tay của Hoa Vụ giấu ở bên cạnh người chậm rãi nắm chặt.
Thổ lộ không thành, thì phải giết người diệt khẩu sao?
Hoa Vụ chịu đựng xúc động muốn ra tay trước, đã tính toán xong, chỉ cần hắn động thủ thì phải dạy hắn làm người thật tốt.
Nhưng Kiều Dực cũng không làm gì, chỉ đứng đực ở bên cạnh cô gần mười phút
Cuối cùng Kiều Dực xoay người rời đi, quay lại bên cạnh xong ngồi xuống.
......
......
Vân Đồng xuống ruộng xem tình hình phát triển của cây nông nghiệp, trở lại phòng, hai đàn em ở lại trông coi đã bắt đầu nấu cơm.
Vẫn là khoai tây hầm thịt.
Chẳng qua một món ăn này, so với bọn họ ăn lương khô hơn mười năm, đây quả thực không cần quá ngon, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ ăn không chán.
"Người anh em Vân Đồng, ăn cơm."
Vân Đồng ngồi qua, hơi lo lắng: "Sao cô Diệp còn chưa về nhỉ?"
Bọn họ đã đi vài ngày.
Thời gian dài như vậy......
"Liệu có phải gặp được nguy hiểm gì hay không?"
"Bọn họ nhiều người như thế, chỉ cần không phải đàn zombie, chắc cũng không sau đâu."
"Anh Viên đừng xảy ra chuyện."
"Cậu đừng miệng quạ đen được không."
"Ối xùy xùy xùy......"
Hai người khác cũng có chút lo lắng cho Viên Dương, nhưng hiện tại không thể liên hệ, bọn họ chỉ có thể chờ ở đây.
Cũng cầu nguyện bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Vân Đồng lo lắng sốt ruột hai ngày, cuối cùng chiều tối hai ngày sau, anh ta thấy trên bờ ruộng có xe lái tới đây.
"Cô Diệp về rồi!"
Vân Đồng gọi với một tiếng vào nhà, xong anh ta nhảy thẳng xuống bờ ruộng để đón chiếc xe.