Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.

====

Khi Hoa Vụ về đến học viện thì tin Giang Thượng Tình bỏ mình đã được truyền đi.

Phần lớn học sinh đều thấy rất đáng tiếc.

Dù sao thì Giang Thượng Tình mắt bọn họ có thiên phú rất tốt, cũng không biết sao lại gãy chân.

Hiện giờ người cũng mất luôn.

Mọi người cảm thán một phen xong rồi nhanh chóng chú ý chuyện khác, qua một thời gian thì không có ai nhắc lại.

......

.......

Nhà ăn.

Du Khương và Hoa Vụ cùng ăn cơm, Du Khương đang vui vẻ nói chuyện thì chợt đơ người lại.

Hoa Vụ nhìn theo tầm mắt cô ấy.

Bellamy dẫn theo người đi từ bên kia tới, Hoa Vụ còn tưởng cô ta muốn tới gây rối, ai ngờ Bellamy đang đi bỗng vòng lại, đi về phía bên kia.

Du Khương thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Vụ hỏi cô ấy: "Gần đây cô ta còn tìm cậu gây rối không?"

Du Khương lắc đầu: "Không."

Nói đến cũng lạ, gần đây Bellamy chưa từng gây rối với cô ấy.

Chỉ là cô ấy vẫn cảm thấy lo lắng.

"Không có thì tốt."

Hoa Vụ quan sát một thời gian, thấy Bellamy không tiếp tục gây chuyện nữa, không biết có phải đã biết gì rồi không.

Có điều cô ta an phận cũng giúp Hoa Vụ giảm bớt một chút thời gian tăng ca.

Không có người quấy rối khiến cuộc sống của Hoa Vụ an nhàn hơn rất nhiều.

Mỗi ngày trừ luyện phép thuật thì vẫn là luyện phép thuật.

A......

Ngoài ra thì tối nào về phòng cũng sẽ có một người đẹp chờ cô lâm hạnh.

Hoa Vụ đẩy cửa đi vào, Lăng Nha liền nhảy lên người cô từ phía sau.

Vừa rồi Hoa Vụ đổ đầy mồ hôi dính dớp khắp người, cô tức giận nói: "Đi xuống."

"Ta không."

Lăng Nha lay mạnh người cô.

Hoa Vụ suýt thì bị lay đến tắt thở, vỗ hắn vài cái mới khiến hắn buông longr chút, "Cả ngày cậu không có việc gì làm sao?"

"Cô ước đi." Lăng Nha vẫn chưa chết tâm, cảm thấy mình có thể khiến Hoa Vụ nói ra ước nguyện, đi hết con đường hiến tế cho tà thần.

Hoa Vụ ha một tiếng, "Rảnh rỗi cũng khá tốt."

Nuôi thú cưng cũng không bớt lo như vậy.

Lăng Nha: "Hừ."

Hoa Vụ mở nước, chuẩn bị tắm rửa một cái, cô ném Lăng Nha ra, kết quả trong chốc lát Lăng Nha lại bay vào.

Sương mù tràn ngập không gian, thiếu niên ghé vào cạnh bồn tắm nhìn cô.

Hoa Vụ thoái mái mà tắm, không chút để ý liếc hắn một cái: "Làm gì?"

Bọn họ hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, tắm rửa một chút mà thôi, Hoa Vụ cũng không cảm thấy có gì phải kiêng dè.

Thiếu niên cúi người tới gần hôn cô.

Lăng Nha đã không còn là thiếu niên ngây ngô như trước nữa, hắn thành thạo và nồng liệt, gào thét cuốn Hoa Vụ vào trong ngọn lửa.

Ào ——

Lăng Nha ngã vào bồn tắm, tiếng nước tràn ra khỏi bồn, thấm ướt một khoảng lớn trên đất.

Sương mù tràn ngập, che đậy cảnh tượng trong bồn tắm.

Khi chỉ còn một bước cuối cùng thì Lăng Nha chợt chống người dậy, tò mò hỏi: "Cô làm chuyện như thế với Tà Thần, nếu như bị người bên ngoài biết, cô nói xem cô sẽ rơi vào kết cục như thế nào?"

"Làm sao, cậu muốn đi cáo trạng à?"

Con người Lăng Nha chuyển một vòng, "Cô sợ không?"

Hoa Vụ cười ra tiếng, cô ôm lấy cổ thiếu niên, tới gần bên tai hắn, mập mờ nói, "Nếu tôi chết rồi, cậu cũng đừng mong sống. Đừng quên rằng chúng ra đã được trói buộc bên nhau."

Lưng Lăng Nha tê rần, bên tai là hơi nóng ẩm ướt.

......

......

Lăng Nha ghé vào trong nước đã lạnh, biểu cảm trên mặt đổi tới đổi lui nhìn Hoa Vụ nhanh chóng mặc xong quần áo.

Hắn mím chặt môi, chỗ sâu trong mắt vẫn có vẻ không cam lòng.

Vì sao lần nào cũng không lừa được cô......

Tim cô làm từ sắt hả?

Người khác cũng không giống cô!

Mấy cô gái trong truyện đó cũng không khó lừa đến thế!

Đáng giận!

Hoa Vụ liếc nhìn hắn một cái, "Còn không đứng dậy à?"

"Vì sao cô......" Lăng Nha tạm dừng một chút, suy nghĩ từ để miêu tả: "Không giống người khác."

"Dù gì tôi cũng là nhân vật chính."

"Cái gì?"

Hoa Vụ mỉm cười nói là lời thoại hết sức thần kinh: "Tôi khác với quần chúng."

"......"

Phát bệnh gì thế?

Lăng Nha cau mày, "Ta thấy người khác vào dỗ đối phương vào lúc này thì muốn cái gì họ cũng đồng ý, sao cô lại không được!!"

Dù hắn có dỗ dành thế nào cũng vô dụng.

Hoa Vụ nghiêm túc suy nghĩ, "Tôi không khiến cậu vừa lòng với tư thế cậu muốn à?"

Lăng Nha chợt bực mình, "Ta không nói cái kia!"

Hắn cũng không phải thẹn thùng, Tà Thần sẽ không thẹn thùng.

"Tôi đã sớm cảnh cáo cậu, đừng có làm ba lăng nhăng nữa." Hoa Vụ chống vào mép bồn tắm rồi cúi xuống gần, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, "Sao cứ không nghe lời chứ."

"......"

Lăng Nha hít một hơi, không lên tiếng.

Con ngươi Hoa Vụ híp lại, đầu ngón tay xoa sườn mặt thiếu niên, từ mặt hắn chuyển đến cánh môi đỏ bừng.

Động tác của cô rất nhẹ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khiến Lăng Nha cảm thấy hơi ngứa.

Hắn rụt đầu lại, nhưng mà giây tiếp theo lại chủ động hôn tới.

Hắn cũng không ghét cô đụng vào mình như vậy.

Hắn cảm giác lòng bàn tay Hoa Vụ nhẹ nhàng ngăn lại môi hắn, vuốt ve hai cái rồi lại nói: "Có điều, cậu đi xem người khác khi nào?"

Trước kia đi học mấy cái vớ vẩn thì bỏ đi, bây giờ lại đi nhìn thứ gì thế?

Lăng Nha chột dạ quay đầu nói: "Ai cần cô lo."

Hoa Vụ bình tĩnh nhìn hắn vài giây, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Lăng Nha ôm chặt cô: "Cô ôm ta."

Hắn ngay thẳng đến mức Hoa Vụ mà từ chối hắn thì sẽ giống như là lỗi của cô.

Hoa Vụ vớt hắn ra khỏi nước, trên người hắn tự động hoá ra một bộ quần áo màu trắng treo lỏng lẻo trên người, lộ ra khoảng lớn cảnh xuân.

Khi Hoa Vụ bế hắn lên thì Lăng Nha tự động thu nhỏ lại một vòng.

"......"

Người anh em à, không cần đâu!!

Dù sao cũng không nặng, kể cả là hình dạng bình thường cô cũng ôm được!!

Cứ như này lại có cảm giác cô rất biến thái.

Hoa Vụ cực lực chịu đựng xúc động muốn ném hắn xuống, ôm hắn đi ra ngoài rồi ném lên giường.

"Tôi đi ra ngoài...... A."

Hoa Vụ bị hắn túm về, màn giường lặng lẽ buông xuống.

"Cậu làm gì đấy?"

"Ta muốn thử lại!"

"Thử cái quần què ý, buông tôi ra."

"Cô rõ ràng rất muốn...... Hừ, mạnh miệng!"

"......"

......

Ánh trăng sáng tỏ soi trong viện, bóng dáng mờ ảo lay động theo gió.

Hoa Vụ mặc quần áo đi ra ngoại, trông có vẻ vội vàng rời đi, hôm nay..... Không, ngày mai ngày kia...... Một tháng sau cô cũng sẽ không về!!

Cô muốn nỗ lực vươn lên!

Sớm ngày thành thần!

Nhưng mà Hoa Vụ đã quên, Lăng Nha muốn tìm cô chỉ là chuyện trong một ý niệm mà thôi.

Dường như Lăng Nha cảm thấy chỉ cần hắn đủ cố gắng thì nhất định có thể dỗ Hoa Vụ ước được, ỷ vào mình là Tà Thần, tinh lực dư thừa nên ngày nào cũng kéo Hoa Vụ lăn mấy vòng.

Sau khi Hoa Vụ tiếp tục bị gián đoạn quá trình thành thần tức đến nghiến răng, hận không thể bóp chết thiếu niên nằm trên mặt đất.

"Đi ra ngoài."

"Ta ở với cô nha."

"Không cần, đi ra ngoài!"

"Vừa rồi cô cũng không nói như thế......"

Lông mày Hoa Vụ giật liên hồi, túm hắn lên rồi đẩy thẳng ra ngoài cửa, còn lập cả một cái kết giới.

Lăng Nha phát hiện không vào được, bĩu môi mặc quần áo kĩ càng ngồi ở ngoài cửa.

Xem như hắn đã phát hiện, cũng không phải cô không sợ gì cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play