Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Hoa Vụ ôm gối, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm cửa viện, cơ thể đung đưa qua lại, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lăng Nha lắc lư bên cạnh cô, mỗi lần muốn đi qua bên kia thì lại bị Hoa Vụ túm về.
Lăng Nha tức nhưng không làm gì được Hoa Vụ.
"Chúng ta ngồi xổm ở đây làm gì?" Xông vào ăn thứ đồ bên trong không được sao?
Ở chỗ này nhìn cái gì!!
Nhìn không là có thể đưa bọn họ ra ngoài à?!
"Không phải vừa nãy cậu nói ngoài Giang Thượng Tình thì bên trong không có người khác sao."
Lăng Nha: "Vậy thì chúng ta ôm cây đợi thỏ đi!"
Hoa Vụ liếc hắn một cái đầy ẩn ý, "Cậu có thể phá vỡ cái kết giới kia à?"
"Ha, cái này thì tính là gì." Một cái kết giới mà thôi, sao có thể làm khó hắn?
Hoa Vụ vỗ đùi: "Chúng ta lẻn vào đi."
Hai mắt Lăng Nha sáng lên, cô nghĩ thông rồi? Bắt đầu chế độ chăm sóc đặc biệt cho hắn!
......
......
Một nén nhang sau.
Hiển nhiên là Lăng Nha suy nghĩ nhiều, Hoa Vụ vốn không định chăm sóc đặc biệt cho hắn, cô chỉ dùng hắn làm người công cụ...... À đâu, Tà Thần công cụ!
Lăng Nha tức đến mức hóa thành sương mù, phóng to một vòng bao phủ Hoa Vụ ở bên trong.
Hoa Vụ không có cảm giác gì, người ngoài cũng không nhìn thấy, cho nên coi như là không có ảnh hưởng.
Hoa Vụ tìm được căn phòng giam Giang Thượng Tình, cô sửa sang lại quần áo, giơ tay gõ cửa.
Lăng Nha: "???"
Lăng Nha hỏi nghi vấn trong lòng ra: "Cô gõ cửa làm cái gì?"
Giang Thượng Tình bị nhốt ở bên trong, còn có thể mở cửa ra cho cô hả?
"Cảm giác nghi thức."
"......"
Thần kinh à.
Người triệu hồi của bản thân là một tên thần kinh thì phải làm sao bây giờ.
Hoa Vụ gõ cửa xong xuôi thì mới mở cửa đi vào.
Giang Thượng Tình bị nhốt trong một cái trận pháp, nghe thấy tiếng đập cửa đã thấy kỳ quái, sau đó thì thấy người tiến vào.
Sao có thể là cô ta!!
Hoa Vụ nở một nụ cười tiêu chuẩn, giọng điệu phấn khích, "Hi, tôi tới cứu cô nè! Vui không!"
Giang Thượng Tình: "......"
Cứu cô?
Nơi này không phải là do cô ta chuẩn bị hay sao?
Giang Thượng Tình đứng khỏi mặt đất, cảnh giác nhìn chằm chằm Hoa Vụ: "Mày muốn làm gì?"
Ả hoàn toàn không cảm thấy nụ cười trên mặt Hoa Vụ hiền lành, chỉ cảm thấy cô cười đến mức không thể hiểu được, cực kỳ rợn người.
"Tôi tới cứu cô mà." Hoa Vụ chân thành nói.
Giang Thượng Tình nào có tin mấy lời này.
Căn phòng tràn ngập ma thuật hắc ám, mà ả lại biết Hoa Vụ triệu hồi Tà Thần, cho nên ả bị nhốt ở nơi này, nói không chừng chính là cô làm.
Nhưng mà vì sao nó muốn nhắm vào mình?
Giang Thượng Tình nghĩ không thông, có lẽ nó không biết chuyện lúc trước nó cấm địa là do mình bày mưu......
Sau này mình cũng không làm gì cả, sao nó lại muốn nhắm vào mình?
Hoa Vụ vỗ ngực, như là tự đảm bảo cho bản thân: "Cô đừng vội, tôi sẽ nhanh chóng cứu cô ra, sao có thể nhốt cô giữa cái trận pháp nho nhỏ như này, thật là quá đáng."
Giang Thượng Tình: "......"
......
......
Trận pháp giam cầm Giang Thượng Tình có thứ gì đó, Hoa Vụ lăn lộn một lát, vẫn không mở được.
Cuối cùng cô nhìn về phía Lăng Nha loăng quăng như điên ở trong phòng.
"Lại đây." Hoa Vụ vẫy tay với hắn.
Động tác này nhìn qua mắt của Giang Thượng Tình chỉ là cô vẫy tay với không khí.
Lăng Nha xông vèo tới, lúc sương mù đụng vào cô, nhanh chóng hóa thành hình người, ôm cô vào lòng.
"Có thể mở cái trận pháp này ra không?"
"Cô cũng chẳng phải đang hỏi." Lăng Nha rầm rì.
"Nhanh chút đi, đợi chút chủ nhân nơi này trở về thì phiền phức lắm."
"......" Lăng Nha bắt đầu nói điều kiện: "Ta có thể ăn cô ta không?"
"Không thể."
"......"
......
......
Giang Thượng Tình nhìn chằm chằm Hoa Vụ, không nhìn thấy phía đối diện cô có người, chẳng lẽ đó là Tà Thần?
Nhưng giọng điệu vừa rồi của cô, sao giống hệt như gọi chó vậy chứ?
Tà Thần có thể nghe lời như vậy à?
Ngay lúc trong lòng Giang Thượng Tình tràn đầy nghi ngờ thì ả cảm giác trận pháp dưới chân bắt đầu nới lỏng.
Giang Thượng Tình nắm chặt đũa phép trong tay áo, căng chặt cơ thể.
Nó thật sự định thả mình ra ngoài?
Không......
Chắc chắn có âm mưu nào đó.
Giang Thượng Tình nhìn người bên ngoài bắt đầu lùi về, lùi tới tận cánh cửa mới dừng lại, rõ ràng là không có vẻ muốn tiến lên.
"......"
Nó đang làm cái gì vậy.
Đáy lòng Giang Thượng Tình hoang mang không biết làm gì, chỉ có đề cao cảnh giác.
Giang Thượng Tình thấy dấu vết trận ma pháp nứt vỡ, ả đã chuẩn bị lao ra.
Nhưng mà trận ma pháp vẫn không hoàn toàn biến mất, chỉ vỡ ra một lối, sau đó thì dừng lại.
Giang Thượng Tình nhíu mày, nhìn về Hoa Vụ phía nơi xa, "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Nó vốn không phải muốn cứu mình.
Hoa Vụ cười tủm tỉm nhìn ả: "Đừng có gấp chứ, những gì nên tới thì sẽ tới thôi."
"Mày......"
Xoẹt ——
Có cái gì bay qua từ bên cạnh ả, Giang Thượng Tình vẫn luôn cảnh giác, ả nghiêng người tránh đi.
Ả lập tức nhìn xung quanh.
Trong trận pháp vẫn không thể nhìn thấy gì như cũ, nhưng ả rất chắc chắn, xung quanh ả có thứ nào đó.
Vèo ——
Giang Thượng Tình nghe thấy có tiếng động ở phía sau, muốn khom lưng tránh đi, nhưng ả vừa cử động liền phát hiện bốn phương tám hướng đều có tiếng phát ra.
Sương mù màu đen hiện lên trước mặt ả, xuyên vào trong cơ thể ả từ bốn phía.
"Á ——"
Giang Thượng Tình kêu thảm thiết một tiếng.
Giang Thượng Tình ngã trên mặt đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đang bị thiêu cháy.
Có thứ gì di chuyển trong cơ thể, khiến cho máu nóng ả trào lên.
"Phụt ——"
Giang Thượng Tình phun ra một búng máu.
Hoa Vụ che ngực lại, thấy may mắn vì bản thân đứng cách khá xa.
Hoa Vụ đi qua, túm Lăng nha đang muốn trực tiếp nuốt chửng Giang Thượng Tình ra trước, sau đó mới lôi Giang Thượng Tình mất hết sức lực ra.
Hoa Vụ lật người ả lại, thở dài lấy dao ra, cô nói: "Cô cũng đừng trách tôi, ai bảo cô sắp xếp cho tôi một chuyến du lịch đêm trong cấm địa chứ."
"!!!"
Nó biết chuyện trong cấm địa!!
Ánh mắt Giang Thượng Tình dừng trên con dao trong tay cô, đáy lòng có linh cảm không ổn: "Mày muốn giết tao? Nếu phía học viện mà biết......"
"Đương nhiên sẽ không để học viện biết rồi." Hoa Vụ cong lưng, con ngươi rạng rỡ ý cười, nói với giọng dịu dàng như nước: "Yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ."
Giang Thượng Tình hoảng loạn trong lòng, "Không......"
Ánh sáng bạc chợt loé qua đáy mắt của Giang Thượng Tình, con dao sắc lạnh đó được giơ lên cao, nhanh chóng tiếp cận ả.
"Rầm ——"
Cửa phòng bị người khác đá văng.
Một người trùm kín mít không một kẽ hở xông tới từ bên ngoài.
Dao nhỏ của Hoa Vụ treo ở đỉnh đầu của Giang Thượng Tình, cô quay đầu nhìn về phía người xông tới.
Hai bên nhìn nhau đăm đăm, không khí quỷ dị.
"......"
"......"
Người xông tới nghiêm nghị a một tiếng: "Cô là ai!"
"Phập ——"
Hoa Vụ nhìn người nọ, dao trong tay lại đâm thằng vào ngực Giang Thượng Tình.
"Dừng tay!" Người kia vừa kinh hãi vừa giận giữ, vung tay đánh tới một lưỡi đao gió màu đen.
Hoa Vụ rút dao ra, trước khi lưỡi đao gió kia tới được đây, lại đâm Giang Thượng Tình thêm một cái.
Sau đó cô túm Giang Thượng Tình ném về phía lưỡi đao gió, còn cô thì nhảy ra.
Lưỡi đao gió dứt khoát chém rách quần áo của Giang Thượng Tình, lưu lại một vết thương vô cùng sâu ở bụng cô ta.
Hoa Vụ cầm dao, đứng ở bên kia kháy: "Ôi trời, anh giết người rồi kìa."
Người kia chẳng thèm nhìn Hoa Vụ mà chỉ chăm chăm vào Giang Thượng Tình sắp tắt thở rồi lẩm bẩm: "Đáng chết...... Đáng chết!! Tao muốn giết mày, giết chết mày......"