Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.

====

Lâm Dữ Khâu vốn đã ngủ rồi, ai ngờ đột nhiên nhận được tin tức của Hoa Vụ.

Đến khi y đuổi tới ngõ nhỏ, khi thấy một đám người trên đất thì suýt không giữ được biểu cảm trên mặt nữa.

"Sư muội...... Em làm gì thế?"

"Sư huynh." Hoa Vụ ngoan ngoãn gọi một tiếng, ăn ngay nói thật: "Khuya rồi mà họ còn muốn giao lưu với em, em không cẩn thận đã......"

Lâm Dữ Khâu: "......"

Đây là không cẩn thận có thể làm được à?

Cách thức của sư muội này của y có chút hoang dã!!

Thầy nói em ấy cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, ngoan ngoãn nghe lời, bảo y chăm sóc nhiều một chút, đừng để cho người khác bắt nạt.

Có phải thầy có hiểu lầm gì với em ấy rồi không?

Như này còn cần y chăm sóc sao?

Lâm Dữ Khâu đã thấy Trang đại thiếu gia, gã đang nằm trên mặt đất, dường như vẫn còn một hơi thở, thấy người tới thì theo bản năng vươn tay ra cầu cứu.

Lâm Dữ Khâu hít sâu một hơi, vội vàng tạp một cái kết giới.

Y đi đến trước mặt Trang đại thiếu gia, lấy từ trong tay áo ra một con dao, trong ánh mắt cầu cứu của Trang đại thiếu gia, kết thúc sinh mệnh gã.

Hôm nay gã không chết thì ngày mai sẽ có phiền phức lớn hơn.

Hơn nữa Trang đại thiếu gia sớm nên chết rồi.

Những cô gái bị gã tàn hại đếm không xuể.

Lâm Dữ Khâu xác định Trang đại thiếu gia đã tắt thở thì lau khô máu trên dao, nhìn về phía Hoa Vụ, "Em có bị thương không?"

"Không ạ."

Lâm Dữ Khâu quan sát cô, sau đó mới nói: "Em về trước đi, chỗ này để anh xử lý."

Hoa Vụ suy tư hỏi: "Sư huynh, liệu nhà họ Trang có tới gây rối không?"

"Không sao." Lâm Dữ Khâu bình tĩnh nói, hoàn toàn không để nhà họ Trang vào mắt: "Không ai thấy, ai biết hắn đi đâu chứ."

"......"

Rất tốt!

Không hổ là người cùng một thành, suy nghĩ cũng giống hệt nhau.

Hoa Vụ xác định không có vấn đề xong thì yên tâm thoải mái đi về.

Có sư huynh tốt quá.

Chôn xác cũng không cần tự làm.

Hoa Vụ rất vui, ngân nga khúc hát rời đi.

Lăng Nha thì không được vui lắm, Trang đại thiếu kia ở trong mắt hắn cũng là một bữa tiệc lớn đấy!

......

......

Ngày hôm sau Hoa Vụ không nghe thấy lời đồn đại gì, giống như không ai phát hiện Trang đại thiếu gia biến mất.

Ngày thứ ba mới nghe nói người nhà họ Trang đang tìm gã.

Nhưng lại nhanh chóng truyền ra tin Trang đại thiếu gia hơn nửa đêm làm ầm ĩ ở cửa thành, một hai phải ra khỏi thành.

Tuy rằng thành Vũ không cấm đi lại ban đêm, nhưng mà cửa thành vẫn sẽ đóng.

Lúc ấy Trang đại thiếu gia mang theo người, không màng can ngăn mà đi thẳng ra khỏi thành.

Tuy rằng nhà họ Trang cảm thấy kỳ quái, nhưng có thể là Trang đại thiếu gia từng nói gì đó, vậy mà bọn họ không tiếp tục tìm ở trong thành.

Hoa Vụ lại lần nữa cảm thán chỗ tốt của có sư huynh.

Hôn lễ tổ chức đúng hẹn, cũng không nháo ra chuyện gì ngoài ý muốn, khách khứa tới không ít, Hoa Vụ ngoài ăn cỗ thì là vây xem nhóm 'đại lão' tới chúc mừng đó.

Sau đám cưới, Hoa Vụ gặp được cô dâu.

Là một cô gái rất xinh đẹp, tính tình cũng khá tốt, đứng cùng với Lâm Dữ Khâu cực kỳ xứng đôi.

Sau đám cưới của Lâm Dữ Khâu thì là chuyện thi đấu kia.

Bởi vì tổ chức ở thành Vũ, cho nên phân hội Hiệp hội ma pháp có trọng trách sắp xếp lịch thi đấu lần này.

Lần thi đấu này không tính là việc lớn quan trọng, có điều bởi vì phần thưởng phong phú nên có không ít người tham gia.

Hoa Vụ bị bắt dự thi không hề cảm thấy hứng thú.

Lâm Dữ Khâu khuyên cô chỉ là đi luyện tập, không cần quá để ý thứ tự, coi như đi chơi thôi.

"......"

Nằm chơi không tốt sao?

......

......

Tuy rằng Hoa Vụ không muốn dự thi, nhưng cũng báo danh rồi, thế nên không thể không đi dưới sự giám sát của sư huynh.

Bắt đầu là đánh lôi đài, nếu có thể bảo vệ mười lôi đài mười lần liên tiếp thì có thể thăng cấp.

Rõ ràng là cuộc thi đấu này tổ chức vì người có thực lực thấp, còn chia khu vực.

Thầy ma pháp sơ cấp đánh với thầy ma pháp sơ cấp, thầy ma pháp trung cấp đánh với thầy ma pháp trung cấp......

Hoa Vụ hoàn thành nhiệm vụ này ngay lần đầu tiên.

Cô mới từ trên lôi đài xuống thì Lăng Nha đã chạy tới, hưng phấn nói: "Cô đoán xem ta thấy ai?"

"Ai?"

"Người phụ nữ bị đánh gãy chân kia."

"Giang Thượng Tình?"

Lăng Nha gật đầu.

"Ở đâu?" Con ngươi Hoa Vụ sáng ngời, lập tức vực dậy tinh thần.

"......" Có phải cô có ý nghĩ đặc thù gì với người phụ nữ kia không? Tâm trạng Lăng Nha hơi lạ, đưa Hoa Vụ đến bên ngoài một quán trọ, "Đang ở bên trong."

......

......

Giang Thượng Tình tới thành Vũ vì chân của ả, rõ ràng nguyên tố ám trong thân thể ả đều đã tẩy sạch sẽ, theo lẽ thường mà nói tu dưỡng lâu thế rồi thì cũng nên đứng dậy được.

Nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, ả vẫn mãi không đứng dậy nổi.

"Người đó thật sự chữa được sao?" Tuỳ tùng Kỳ Lạp này đúng là làm hết phận sự, Giang Thượng Tình muốn tới thành Vũ, cô ta cũng theo tới.

Khoảng thời gian này tâm trạng Giang Thượng Tình vẫn luôn không tốt, nghe thấy Kỳ Lạp nói, ả nhíu mày: "Dù sao cũng phải thử xem."

Đạo sư trong học viện cũng không có cách, chẳng lẽ ả phải như vậy cả đời?

Ả không thể ngồi chờ chết.

"Hy vọng người đó không phải kẻ lừa đảo......" Kỳ Lạp nói.

"Đồ đã chuẩn bị xong rồi chứ?"

"Dạ, đã chuẩn bị xong rồi."

"Được."

Lúc hai người nói chuyện cũng không phát hiện có người nghe lén ngoài cửa sổ.

Hoa Vụ hé cửa sổ nhìn bên trong, trong phòng chỉ có Giang Thượng Tình và Kỳ Lạp, không có những người khác.

"Chỉ có hai người bọn họ à?"

"Dù sao ta cũng chỉ nhìn thấy hai người bọn họ." Lăng Nha ỷ vào người bên trong không nhìn thấy hắn, ngồi thẳng lên bệ cửa sổ.

"Cơ hội tốt." Hoa Vụ nóng lòng muốn thử.

Rời xa học viện, bơ vơ không nơi nương tựa......

Tiến độ công tác +1.

"Cô cười...... Kỳ quái như thế làm gì?" Lăng Nha bị nụ cười trên mặt Hoa Vụ doạ, "Giống kẻ biến thái lắm."

Hoa Vụ rời khỏi cửa sổ, phủi tay nói: "Buổi tối lại đến."

"Đến làm gì?"

"Biểu dương chính nghĩa."

"???"

Hâm à?

......

......

Hoa Vụ chờ đến lúc trời tối rồi dẫn theo Lăng Nha đi bộ đến quán trọ gần đó, cô bò lên trên, kết quả phát hiện trong phòng không có ai.

Vẫn chưa về?

Không sao.

Chờ một chút, kiểu gì cũng về.

Người làm công ưu tú không vội cái nhất thời này.

Hoa Vụ chờ rồi chờ, chờ đến chân trời có ánh sáng cũng không chờ được Giang Thượng Tình về.

"......"

Ài, quả nhiên công việc không thể hoàn thành dễ dàng như vậy.

Hoa Vụ chọc chọc Lăng Nha: "Cậu đi tìm xem xem cô ta chạy đi đâu rồi."

Lăng Nha không vui, cười lạnh một tiếng, "Cô dám sai ta ư?"

Hắn đường đường là Tà Thần, lại làm chân chạy việc của cô à?

"Tà Thần đại nhân, làm phiền ngài." Hoa Vụ co được dãn được.

"......"

Lăng Nha vừa chửi vừa bay đi.

Hiện tại phạm vị hoạt động của hắn đã mở rộng hơn nhiều, tự do hoạt động trong thành Vũ không là vấn đề.

Lăng Nha đi một lúc mới trở về.

"Tìm được không?"

Lăng Nha rất tự hào: "Hừ, có chuyện gì mà Tà Thần ta không làm được?"

"Đưa tôi đi."

Giang Thượng Tình bị nhốt trong một cái viện, Hoa Vụ đi quanh sân một vòng, sân có kết giới, nếu cô xông vào có thể sẽ bị người khác phát hiện.

Quan trọng hơn là, bốn phía viện này đều là nguyên tố ám.

Lăng Nha còn trông có vẻ như muốn xông vào ăn no nê, cũng không biết bên trong cất giấu loại thứ tà ác gì.

"Ài." Hoa Vụ chán nản ngồi xổm ở ven đường nhìn sân bên kia.

Ngoan ngoãn chờ ở quán trọ không tốt sao?

Kiểu gì cũng phải chạy linh tinh.

Thế thì thôi đi.

Còn khiến cô nghĩ cách đi vớt......

Đây là chuyện gì chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play