Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Hoa Vụ vẫn có thể ngửi được mùi hương kì dị kia như cũ, thậm chí mùi hương đó còn mang theo chút ngọt ngào dụ người.
Gương mặt kia của Lăng Nha càng trở nên đẹp hơn......
Hoa Vụ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía trước.
"Sao cô không nói gì nữa?" Lăng Nha cảm thấy kì lạ đưa tay chọt chọt má cô: "Cô lại có ý đồ xấu gì à."
Hoa Vụ đẩy tay hắn ra, "Tôi là người tốt."
"......"
Nếu cô là người tốt thì chức Tà Thần này của hắn sẽ bỏ luôn!
Hoa Vụ để Lăng Nha xuống đất, Lăng Nha không chịu còn ôm chặt cô hơn, cánh tay ôm cổ cô, hai chân còn quấn quanh eo cô.
"Không phải trước đó ta toàn quấn quanh người cô như vậy à?" Lăng Nha nói như đúng rồi: "Sao bây giờ không cho ta quấn nữa?"
Hoa Vụ cạn lời, giống nhau được hả?
Giống nhau được ư?!
Trước đó hắn là một làn sương, thu nhỏ lại chỉ như cái vòn tay.
Hoa Vụ nghiến răng, mỉm cười nhấn mạnh từng chữ: "Bây giờ cậu là người, cậu thấy có cô bé nào cõng một thanh niên trên đường không?"
Hình tượng nữ chính của cô không cần chắc?!
Lăng Nha không cảm thấy mình là người, nói tiếp: "Ta cũng không phải người thật."
Hoa Vụ: "......"
Lăng Nha như nhựa cao su dính chặt trên người cô, kéo thế nào cũng không xuống.
Không chỉ kéo không xuống mà cơ thể của hắn còn kéo dài vô hạn, tóm lại...... Rất quái.
May mà ở đây không có ai.
Nếu không chắc sẽ bị hù chết.
Cuối cùng Hoa Vụ không kéo được Lăng Nha xuống, chỉ có thể đi theo cô.
Dù sao chút trọng lượng đó của hắn —— không đáng kể.
Lăng Nha thấy Hoa Vụ không kéo mình thì cũng không ôm chặt nữa, chắc là cảm thấy mình quá lớn nên dựa vào người cô không thoải mái, cố ý thu nhỏ lại một vòng.
Cằm hắn ghé vào vai Hoa Vụ, hai chân lắc lư trong không khí, ánh mắt tò mò quan sát xung quanh.
Khi hắn không có thân thể nhìn mọi thứ cũng khác với bây giờ.
Vậy nên bây giờ thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ.
Hoa Vụ tìm đề tài để nói, "Thứ mà cậu ăn hết kia cũng là Tà Thần à?"
"Đúng rồi."
"Cậu lợi hại hay tên đó lợi hại?"
"Tên đó lợi hại còn có thể bị ta ăn hả?"
"......" Nếu không phải tôi giúp cậu thì bây giờ ai là người bị ăn chứ? Hoa Vụ không khoe khoang công lao của mình, nói theo hắn: "Tà Thần bọn cậu cứ tùy tiện thôn phệ đồng loại như thế được à?"
"Vốn dĩ Tà Thần đã......" Lăng Nha ngừng nói: "Cô hỏi cái này làm gì."
"Hỏi cho vui."
Lăng Nha nhìn chằm chằm sườn mặt cô, hắn dính lên, cười nói âm độc: "Chúng ta không có đồng loại gì cả, trong mắt chúng ta chỉ có thôn phệ tăng sức mạnh của bản thân thôi."
Hoa Vụ giơ ngón tay cái với hắn: "Các cậu nâng cao sức mạnh tiện thật đấy."
"Hâm mộ à?" Lăng Nha còn không quên đại nghiệp của mình: "Nếu cô muốn thì ta cũng có thể cho cô có sức mạnh như thế một cách đơn giản......"
"Chỉ là phải ước đúng không."
"Cô ước thì sao chứ!"
"Sẽ chết."
"......"
Hai chữ này khiến Lăng Nha cứng miệng không trả lời được.
Hắn dán sát người Hoa Vụ, đột nhiên không có ỉu xìu, sau đó bắt đầu hóa thành sương mù.
Mắt thấy hắn sắp biến thành một làn sương, Hoa Vụ đột nhiên mở miệng: "Tà Thần kia có lai lịch gì, vì sao lại gây ra động tĩnh lớn như thế?"
Lăng Nha nghe Hoa Vụ tra hỏi, sương mù ẩn vào trong cơ thể, hắn có biết chuyện này.
Lúc hắn thôn phệ sức mạnh của đối phương thì cũng tiện thôn phệ cả ký ức nữa.
Người triệu hồi Tà Thần là thân thể người thanh niên kia...... Gã là con thứ của thành chủ Vân Thành.
Có điều gã có một người anh cực kì giỏi giang.
Cho dù là thiên phú hay thực lực thì gã cũng không so được với người anh trai này.
Ngọc quý ở phía trước khiên đứa con thứ như gã khó tránh khỏi việc bị mọi người so sánh với anh trai, nhưng oái oăm là gã cũng không bằng anh trai.
Ngay cả người con gái gã thích, cuối cùng cũng......
Vậy nên tâm lý gã méo mó.
Cuối cùng không biết lấy được cách triệu hồi Tà Thần ở đâu ra, sau đó triệu hồi được Tà Thần.
Nguyện vọng của gã là trở thành người giỏi giang hơn anh trai.
Gã đã trở nên giỏi giang, nhưng theo số ngày gã trở nên giỏi giang thì Tà Thần cũng thu hoạch được thêm nhiều sức mạnh, cuối cùng cắn trả gã.
Cơ thể đó trở thành vật chứa của Tà Thần.
Gã đã lên kế hoạch rất lâu mới ra tay với một tòa thành.
"Gã ta muốn làm gì?"
"...... Làm mình mạnh hơn chăng?" Không biết Lăng Nha cảm thấy vấn đề này của Hoa Vụ không bình thường hay là mình không hiểu, nói không chắc chắn lắm.
"Mục đích thì sao?"
"Làm mình mạnh hơn." Lần này Lăng Nha nói một cách chắc chắn hơn.
"......"
Dường như thâu tóm sức mạnh để cho mình mạnh hơn chính là bản năng của bọn họ.
Vậy nên Lăng Nha nói thế cũng không sai.
Hoa Vụ ngẫm lại những tài liệu kia, Tà Thần xuất thế cũng chỉ quấy gió quấy mưa, nơi nào đi qua dân chúng cũng lầm than.
Thứ bọn họ muốn là máu đỏ bao phủ mọi nơi, oán khí tràn lan là những gì họ cần.
Hoa Vụ đưa tay xoa đầu Lăng Nha: "Cậu đừng có học tên đó, không tốt đâu."
Lăng Nha cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của thiếu nữ nhẹ nhàng xoa đầu mình hai cái, không hiểu sao có hơi khó chịu.
Cũng may Hoa Vụ nhanh chóng thu tay lại, cũng không dừng lại lâu.
"Có phải cô sợ không?"
"Sợ cái gì?"
"Sợ bị ta thôn phệ, cơ thể của cô bị ta chi phối."
Hoa Vụ khẽ cười: "Có lý tưởng là tốt, nhưng đừng nằm mơ giữa ban ngày như vậy."
Lăng Nha: "......"
"Cô xem thường ta ư?"
"Nào có."
"Vậy sao cô không thử một chút, xem thử cuối cùng ta có nuốt chửng cô được hay không."
"Cậu nghĩ tôi ngu hả?"
"Cô xem thường ta."
"Không có."
"Vậy cô ước đi."
"......"
Cuộc trò chuyện của hai người thành một vòng tuần hoàn.
Đến tận khi phía trước có người thì Lăng Nha mới biến thành làn sương rút vào trong tay áo cô.
"A Ly, cậu đi đâu vậy, dọa tớ rồi......" Du Khương xách ngỗng lớn nói.
"Ra ngoài xem một chút." Hoa Vụ nói: "Xảy ra vấn đề gì à?"
"Không có......" Du Khương hơi dừng lại: "Chỉ là...... Quá thảm thiết. Những thi thể đó......"
Du Khương không nói được thành lời.
Theo những đạo sư tính thì e là người của toàn bộ thành trì đã chết hơn một nửa.
Nhiều người thế mà lại biến mất chỉ sau một đêm.
Tâm trạng mọi người đều nặng nề, ngay cả ngỗng lớn cũng phát hiện không khí không đúng, yên lặng núp ở nơi hẻo lánh.
Thu dọn tàn cuộc, sắp xếp người sống sót tốn mất tầm vài ngày.
Trong thời gian này, những nơi khác nhận được tin tức cũng lần lượt chạy đến hỗ trợ.
Hoa Vụ đã gặp Bặc Tả hai lần, lần nào cũng vội vàng chạy tới chạy lui.
......
......
Đến khi Bặc Tả tìm đến cô đã là mười ngày sau đó.
Hoa Vụ ngồi uống trà trong một cái sân tạm coi hoàn chỉnh, Bặc Tả đến cửa, thấy dáng vẻ hưởng thủ của cô thì hơi nhíu mày.
Những học sinh khác nhiều ít cũng bị chuyện lần này dọa sợ, hơn nữa ngày nào cũng bận bịu khiến ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi.
Cô lại nhàn nhã như vậy......
Không hổ là thiên tài thiên phú cấp Thần!
"Tuyết Ly."
"Đại Ma Đạo Sư." Hoa Vụ ngoan ngoãn đứng dậy: "Sao thầy lại đến đây?"
Bặc Tả ra hiệu cô ngồi xuống, ông ngồi ở đối diện, rót cho mình một tách trà.
Nhưng còn chưa cho vào miệng thì đã ngửi thấy mùi rượu, động tác của ông dừng lại, bình tĩnh thả xuống.
Ông không uống rượu.
Chỉ là......
Vì sao em ấy lại cho rượu vào bình trà!!
====
Lâu rồi mới thấy chị Bông đựng rượu bằng bình trà, trông có vẻ lành mạnh hơn chăng?!