Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

Hoa Vụ tiếc nuối nhìn gốc cây kia bị Bặc Tả đập thành bụi phấn ngay tại chỗ, tay tốt ghê......

Bặc Tả còn kiểm tra bốn phía, có lẽ không tìm được đầu mối gì có ích nên nhíu chặt mày lại.

Gốc dây leo này ở đây, theo lý phải có hơi thở của chủ nhân nó.

Nhưng không có gì cả.

Dường như chủ nhân của nó đã cuốn theo chiều gió rồi.

Quá kì lạ.

Hoa Vụ mặc niệm ba giây cho dây leo, khép tay áo lại nhìn cửa thành phía xa xa.

Có lẽ là do cô triệu hồi Lăng Nha nên cô cũng có thể thấy nguyên tố ám phiêu tán ở cửa thành.

Giờ đây những nguyên tố ám đó đang lặng lẽ biến mất.

Hi vọng Lăng Nha đừng để mình no chết.

Lại nói......

Cô đã đi xa vậy rồi mà Lăng Nha cũng không bị ép theo, có lẽ vì thực lực của nó tăng trưởng, giới hạn cũng thay đổi.

Chậc......

Phải nghĩ cách buộc hắn lên lưng quần mới được.

Không thì hắn làm chuyện xấu bên ngoài rồi lại tính trên đầu cô thì sao?

Thân là nữ chính, há có thể cõng cái nồi này!

"Tuyết Ly...... Tuyết Ly?" Bặc Tả gọi hai tiếng, thiếu nữ nhìn cửa thành phía xa như vừa mới nghe thấy, "Em nghĩ gì thế?"

"Em đang suy nghĩ trong thành đã chết bao nhiêu người."

Bặc Tả nghiêm túc nói: "Chúng ta mau trở về."

......

......

Tình huống trong thành thật sự không tốt, thương vong nặng nề, bây giờ người còn sống tìm thi thể của người thân khắp nơi.

Cũng có một số người bị nhà cửa sụp đổ đè lên, bây giờ cần cứu viện cấp bách.

Các học sinh của học viện đã tự động đi hỗ trợ, sau này bọn họ sẽ trở thành thầy ma pháp, trợ giúp người bình thường là chức trách của bọn họ.

Bặc Tả dẫn theo Hoa Vụ nhanh chóng trở về rồi tụ họp với các thầy ma pháp khác.

Bặc Tả cần bàn bạc với những người khác nên Hoa Vụ tìm Du Khương trước.

Du Khương đang giúp bạn học đưa một người bị thương ra khỏi đống đổ nát.

"A Ly, cậu không sao chứ?"

"Không sao." Hoa Vụ giúp cô một tay, đưa người đến trong lều tạp thời.

Hoa Vụ nhìn xung quanh: "Cậu có thấy Giang Thượng Tình không?"

Du Khương lắc đầu: "Không có...... Chẳng phải trước đó cô ấy bị thương nên có đạo sư dẫn riêng cô ấy đi, không ở chung với chúng ta à."

Du Khương kì quái: "Sao vậy, cậu tìm cậu ta có việc gì à?"

"Không có chuyện gì, chỉ quan tâm thôi."

"......"

Quan tâm?

Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên quan tâm Giang Thượng Tình? Hình như A Ly và Giang Thượng Tình cũng không quen biết gì mấy mà.

Hoa Vụ tìm cơ hội chuồn đi, tìm xung quanh một vòng cũng không thấy Giang Thượng Tình.

Chết rồi?

Không thể chứ.

Sức sống của những kẻ phá hoại như bọn họ dai dẳng lắm mà.

Hoa Vụ xác định không tìm thấy Giang Thượng Tình, cũng không liều mạng mà chuẩn bị đi tìm Lăng Nha trước.

Người mà, chủ yếu phải biết linh động.

Cô đi xung quanh nơi thả Lăng Nha, kết quả cả Lăng Nha và thanh niên kia đều biến mất.

"......"

Thôi xong.

Chạy rồi.

Hoa Vụ lấy ra một cuốn sách dày, rào rào lật đến tờ nào đó, cầm gỗ thần bắt đầu niệm thần chú.

Cô chưa đọc xong thần chú thì gió trên đất bắt đầu thổi, từng sợi sương đen chảy ra khỏi mặt đất, quấn lên mắt cá chân cô, nhanh chóng kéo đến bên hông, cắt ngang Hoa Vụ đang niệm chú.

"Cô đang niệm cái chú dở hơi gì thế!" Giọng nói tức hổn hển của Lăng Nha vang lên.

Hoa Vụ khép sách lại rồi nói: "Ta còn tưởng mi chạy rồi, chẳng phải đang chuẩn bị triệu hồi mi lại à."

Lăng Nha không nhìn thấy nội dung trên sách, nhưng trực giác của hắn mách bảo đó không phải thứ gì tốt, may mà hắn kịp thời xuất hiện ngăn chặn.

"Hừ." Trái lại hắn rất muốn chạy, nhưng hắn chạy được chắc?

Chỉ cần ngày nào cô vẫn chưa ước thì ngày đó hắn vẫn không thể thực hiện nguyện vọng của cô, và hắn vẫn không thể có tự do.

Lăng Nha hầm hừ bò xuống dưới người cô, sương đen dần nhiều lên, lớn đến một độ cao nhất định thì sương đen từ từ ngưng tụ thành tứ chi.

Tứ chi bị sương đen bao trùm, từ từ bị hấp thu rồi có màu da người.

Ngũ quan dần lộ ra trong làn sương, đó là một gương mặt thiếu niên còn non nớt, nhưng cực kì xinh đẹp.

Hai đầu lông mày cũng không có lệ khí mà trái lại là vui vẻ và kiêu ngạo.

Lăng Nha nhìn hai tay của mình, nắm lại rồi buông ra, ngước mắt nhìn Hoa Vụ, vừa định nói chuyện thì độ cong của khóe miệng nhanh chóng bị kéo xuống, dữ dằn nhìn cô.

"Cô nhìn cái gì?"

Hoa Vụ trầm mặc, nhắc nhở hắn: "Cậu không mặc quần áo à?"

Mặc dù thiếu niên đứng trước mặt cô rất xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, nhưng mà......

Đứng trong đống đổ nát thật sự có hơi quái dị.

Lăng Nha nhìn bản thân, không cảm thấy kì lạ chỗ nào, "Vậy thì sao."

Không phải lúc trước hắn cũng thế à?

Hoa Vụ hít một hơi, ánh mắt cố gắng lễ phép dừng trên mặt hắn: "Cậu nhìn trên đường xem có ai không mặc quần áo không?"

Lăng Nha nghĩ rồi nghĩ, đại khái cảm thấy Hoa Vụ nói rất có lý.

Bây giờ hắn đã có thân thể, phải dựa theo cách ăn mặc của nhân loại.

Thế là những sương mù lúc nãy ẩn vào cơ thể của hắn lại xuất hiện.

Chờ đến khi những sương mù kia biến mất thì trên người Lăng Nha lập tức có quần áo màu sắc lòe loẹt.

Hắn quay một vòng: "Đẹp không?"

Trên mặt Lăng Nha chỉ thiếu viết mấy chữ to 'nhanh khen ta' lên thôi.

Hoa Vụ: "......"

Trước đó cô cảm thấy chắc do Tà Thần này mới vào nghề nên vẫn chưa thạo việc, dẫn đến tính cách của hắn hơi quái lạ.

Nhưng bây giờ xem ra......

Tính tình của hắn vốn là như vậy rồi!

Cũng không biết trong kịch bản đã trải qua chuyện gì mà thành cái dáng vẻ kia.

"Đẹp."

Dáng người Lăng Nha rất đẹp, quần áo lòe loẹt cũng không che được dung mạo hắn, càng nổi bật lên vẻ ngoài của hắn.

Con trai phản nghịch, khen nhiều chút vẫn tốt hơn.

Lăng Nha quên khúc mắc trước đó với Hoa Vụ, bắt đầu nghiên cứu cơ thể mới của mình.

"Nếu cô để cho ta ăn người sớm hơn thì ta cũng không bị chế giễu rồi......" Lăng Nha đột nhiên nhớ đến nguyên nhân này, bắt đầu nghĩ linh tinh, "Cô cho là cô ngăn cản ta mạnh lên thì sau này sẽ không nuốt chửng cô à?"

Hắn nghiêng đầu sang bên kia, bày vẻ mặt hung ác, "Ta cho cô biết, không thể nào, tuổi thọ của Tà Thần chúng ta vô cùng vô tận, xem ai làm gì được ai, cô luôn có ngày chết thôi."

Không ước thì sao chứ!

Chắc chắn cô chết trước mình!

Nghĩ đến đó, Lăng Nha không nhịn được cười thành tiếng.

Hoa Vụ thu hồi lòng thương hại không nhiều của mình, vẻ mặt không thay đổi, nói: "Về thôi."

"Ta không về."

Hoa Vụ nắm chặt cổ áo hắn, xách hắn vào thành.

"Cô buông tay! Sao có thể túm cổ áo ta thế chứ!"

Mặc dù Lăng Nha có cơ thể người nhưng hắn vẫn cực kì nhẹ, giống một tờ giấy, Hoa Vụ có thể xách hắn lên.

Đương nhiên Lăng Nha không có tự giác làm người, qua lại hai chiêu với Hoa Vụ rồi leo thẳng lên lưng cô để ngồi.

Nếu không vì hình thể to lớn của hắn hiện giờ thì hắn còn muốn leo lên đầu Hoa Vụ ngồi luôn.

"Đi xuống." Con trai phản nghịch!

Có lẽ Lăng Nha phát hiện Hoa Vụ còn muốn túm hắn, hai tay lập tức ôm cổ cô, dựa sát đầu tới.

"Ta không xuống!"

Mặc dù cơ thể Lăng Nha rất nhẹ, nhưng cảm xúc kia là thật, bây giờ hắn dựa vào cổ cô, Hoa Vụ lại ngửi thấy hương hoa khi ở trong mộng kia.

Hoa Vụ ghé mắt nhìn hắn, Lăng Nha mở to đôi mắt đen nhánh, "Nhìn cái gì?"

"Trên người cậu có mùi gì vậy?"

"Mùi gì?" Lăng Nha hít hà cổ tay mình, "Sao trên người ta lại có mùi gì được!"

Nói xong hắn quơ cổ tay ra trước mặt Hoa Vụ: "Làm gì có mùi gì, hừ, chắc mũi của cô hỏng rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play