Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Nếu có địa vị, thế sao hắn lại là một tên vô dụng chứ?
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu thanh niên, nhưng gã không có thời gian nghĩ kỹ, tại vì Hoa Vụ đã tới đây rồi.
Sau đó thanh niên mới phát hiện, có vẻ khi nãy cô gái đó chỉ đang chơi, giờ đây ra chiêu nào cũng là trí mạng.
Dây leo từng tiếp xúc với lôi điện đều không thể sinh trưởng được nữa và nhanh chóng chết đi, ngay cả dây leo trên người gã cũng chẳng thể thoát được.
Những tia chớp tím đó đuổi đánh theo gã, mỗi lần đánh trúng đều tróc da tróc thịt.
Với lại theo từng lần bị đánh trúng, gã cảm giác sức mạnh của mình đang dần dần cạn kiệt.
Rầm ——
Thanh niên tiếp tục ngã xuống đất.
Dây leo trên mặt đất héo úa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi dần lan ra xa.
Hoa Vụ túm lấy một đoạn dây leo mặt đất, tới khi cô buông tay ra thì dây leo héo úa chết đi.
Mặt thanh niên xám xịt muốn bò dậy, kết quả giây tiếp theo lại bị người ta đạp ngã xuống.
"Ôi, mày không đánh nữa à." Hoa Vụ dùng gỗ thần đè lên cổ gã, cong lưng xuống rồi cười khanh khách, nói: "Cũng chỉ có thế thôi ư, tao còn tưởng mày đánh giỏi lắm cơ."
Mắt thanh niên như sắp bốc hỏa, "Cô...... Rốt cuộc cô là ai!!"
"Ta chỉ là nhân sĩ chính nghĩa muốn trừ hại cho dân thôi." Hoa Vụ buồn bã thở dài, "Ta tốt quá đi mà."
"???"
Thần kinh hả?
"Tuyết Li......"
Tiếng của Bặc Tả vọng tới từ nơi xa.
Hoa Vụ vội vàng túm Lăng Nha ra, ném lên trên người thanh niên, "Mau ăn đi."
Lăng Nha lập tức biến rộng ra, bao phủ từ đầu tới chân thanh niên, cuối cùng biến mất không thấy.
Thanh niên muốn giãy giụa, nhưng mà gã như bị một sức mạnh vô hình trói buộc, có giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Hoa Vụ xác định Lăng Nha có thể tự giữ được thanh niên thì mới buông gã ra, xoay người đi về phía bên kia.
"Đại Ma Đạo Sư, em ở chỗ này."
Bặc Tả đi theo tiếng của Hoa Vụ tới, "Em sao rồi?"
"Em không sao ạ."
Bặc Tả chắc chắn cô không bị thương xong mới quay đầu nhìn bốn phía, hỏi: "Người đâu rồi?"
"Em không biết ạ, đang đánh thì chợt biến mất." Hoa Vụ tỏ vẻ ngây ngốc vô tội, mở to đôi mắt đen láy, "Liệu có phải chạy rồi không ạ?"
Bặc Tả nhíu mày, ông thử cảm ứng xem sao.
Nhưng mà nơi này đâu đâu cũng tràn ngập nguyên tố ám, ông không thể cảm ứng được vị trí của thanh niên kia.
"Chắc hẳn gã còn ở gần đây, phải cẩn thận." Bây giờ thanh niên kia quan trọng hơn cả, còn tình huống của Hoa Vụ thì tạm thời Bặc Tả chưa hỏi.
"Hay là chúng ta tách ra tìm xem sao ạ?"
"Không được......" Bặc Tả nói xong thì nhớ tới biểu hiện khi nãy của cô, dừng lại nhưng vẫn nói cho hết lời: "Chúng ta đi cùng."
"Dạ vâng ạ."
......
......
Hoa Vụ chỉ cần bảo đảm Bặc Tả không tới chỗ thanh niên kia ngã xuống là được, dù gì nơi này cũng rất rộng, Hoa Vụ vác gỗ thần đi theo sau Bặc Tả, nhàn nhã nhìn chỗ này, ngó chỗ kia.
Đến khi Bặc Tả quay đầu lại thì cô banh khuôn mặt ra, cảnh giác quan sát bốn phía.
Bặc Tả lại tiếp tục quay đầu hỏi Hoa Vụ: "Em có phát hiện đám dây leo này đang khô héo không?"
"Dạ......" Có sao? Dù gì thanh niên kia cũng chết chắc rồi, khô héo hay không thì cũng chẳng quan trọng nhỉ? "Hình như là có ạ."
Giờ đây sự chú ý của Bặc Tả đều dồn lên dây leo, cũng không để tâm tới sự khác lạ của Hoa Vụ.
Phạm vi những dây leo này khô héo không lớn, nhưng chúng đang dần mất đi vẻ bóng loáng.
Nhìn tổng thể thì không còn sức sống như trước nữa, phiến lá cũng rũ xuống.
Hoa Vụ quay đầu quan sát một phen, giả vờ hỏi Bặc Tả: "Có phải gã ta sắp chết rồi không ạ? Những dây leo này trông có vẻ là cùng một thể với gã đó, chúng nó khô héo thì chắc là do gã sắp không xong rồi ạ."
"Em đánh gã bị thương chỗ nào?" Có thể dùng dây leo bao bọc cả tòa thành, chỉ sợ không chết dễ dàng như thế được.
"...... Rất nhiều chỗ ạ."
"Có chỗ trí mạng không?"
"Chắc là có ạ." Hoa Vụ nói mình không nhớ rõ lắm.
Tình huống khi ấy Bặc Tả cũng không nhìn rõ, nên rất có thể Hoa Vụ cũng không rõ được.
Bặc Tả vẫn nghi ngờ, chỉ vào bên kia rồi nói: "Qua bên kia xem xem."
"Dạ."
......
......
Du Khương ôm ngỗng lớn chạy theo những bạn học còn lại trốn ở trong một tòa nhà, vài vị đạo sư liên thủ tạo ra một cái kết giới.
Nhưng bên ngoài kết giới cũng nhanh chóng bị dây leo bao phủ, cửa sổ và cửa chính bị chặn lại, không có chút ánh sáng nào lọt vào.
Giờ đây bọn họ đã bị nhốt ở chỗ này, cũng không biết tình hình bên ngoài.
Chẳng biết A Li có sao không nữa......
Du Khương lo lắng nhìn về phía cửa sổ, nhưng vào lúc này cô ấy thấy cửa sổ có vài tia sáng nhàn nhạt.
Sau đó tia sáng càng ngày càng nhiều, Du Khương phát hiện hình như những dây leo đó đang co lại.
Không chỉ là Du Khương thấy mà những người khác cũng thấy vậy.
Dây leo ở cửa sổ và cửa chính đang từ từ rút xuống.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Tình huống bên ngoài sao rồi......"
"Chắc chắn là Đại Ma Đạo Sư đã giải quyết thứ này rồi!" Cũng có người mù quáng tín nhiệm Bặc Tả.
"Không sao rồi, chúng ta không sao rồi."
"Tốt quá đi."
"Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng thật sự phải trăn trối ở chỗ này, may mà vẫn còn sống."
Ban đầu tốc độ rút đi của dây leo không nhanh, nhưng theo thời gian dần trôi, chúng nó càng ngày càng héo úa nhanh hơn.
Dây leo trên cửa sổ đã gần chết đi, không ít học sinh đều chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Kết giới vẫn chưa bị phá, tạm thời là an toàn nên đạo sư cũng không ngăn bọn họ lại.
Du Khương cũng ôm ngỗng lớn tới xem.
Nhìn từ cửa sổ ra ngoài, những dây leo bao phủ trên các kiến trúc, phủ kín mặt đất đang mất đi chút sức sống cuối cùng, biến thành dây leo khô.
Không biết gió từ đâu thổi tới, tất cả những dây leo khô đó hóa thành bột mịn rồi tan biến vào trong gió.
Hình ảnh kia rất chấn động.
Dù sao Du Khương cũng bị dọa.
Ngay cả con ngỗng mà cô ôm cũng nhìn tới ngây người.
Dây leo biến mất, nhóm đạo sư phái một người ra nhòm thử trước, chắc chắn đã an toàn rồi thì mới bỏ kết giới đi.
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, nhìn về phía cửa thành.
Dây leo vẫn còn ở bên đó, nhưng cũng đang trong trạng thái lụi tàn, chỗ nào đã héo hoàn toàn thì sẽ hóa thành bột mịn rồi tản vào trong không khí.
Hình ảnh đó như là có một bàn tay khổng lồ đang tiêu hủy những dây leo đó.
Lúc này những người trong thành trốn được một kiếp cũng nhốn nháo chạy ra, trên mặt vẫn còn vẻ bàng hoàng.
......
......
Hoa Vụ không thấy được một màn chấn động kia, có điều cô nhìn từ xa thấy cảnh dây leo trên mặt đất khô héo hóa thành bột mịn.
Gió thổi những bột phấn đó bay hết vào mặt cô.
Hoa Vụ lặng lẽ phì phì hai phát rồi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đầu gió.
Cuối cùng khi dây leo biến mất hẳn thì Hoa Vụ phát hiện bọn họ đang ở ngoài thành rồi.
Thảm thực vật bốn phía đã héo úa hết cả, chỉ có trên đỉnh núi cách đó không xa vẫn còn vệt màu đen sậm.
"Chắc là bản thể của dây leo." Bặc Tả dẫn theo Hoa Vụ chạy tới nơi, "Vẫn chưa chết."
Hoa Vụ nhìn cái mầm non đã thu nhỏ lại kia, cô dùng gỗ thần xoa xoa nó, thấy nó không có phản ứng gì thì suy nghĩ rồi hỏi Bặc Tả: "Có thể nuôi sống không ạ?"
Bặc Tả đột nhiên quay đầu nói: "Nuôi nó làm cái gì?"
"......" Hoa Vụ nói lắp: "Trông, trông rất lợi hại, nuôi trông nhà giữ vườn cũng được lắm ạ. Hơn nữa nó giết người rất giỏi, vung phát đã chết hàng loạt, nếu lỡ về sau có ma thú xâm phạm rồi thả nó ra, vậy chẳng phải là giết từng chuỗi một sao ạ?"
Hoa Vụ nhớ tới dây leo ở một vị diện lúc trước.
Trông nhà giữ vườn tốt lắm đấy!
"......" Nghe có vẻ đúng nhỉ? Không đúng, sao ông lại bị thao túng rồi! "Dây leo này rất kỳ ảo, nguy hiểm lắm, không nuôi được."
====
Chương trước thấy mí keo cmt theo từ đầu nên đọc cũng thấy vui vui cóa ạaa :333
Thế không biết có ai nhớ cơn bão 28 chương năm ngoái không nhị? Lần đó đăng 28 chương từ cuối vị diện trước rồi thêm mấy chương vị diện sau nữa, có keo nào nhớ tên vị diện không zọ?
Không nhớ tuôi vẫn bão thôi cơ mà xin phép được tàn ác giống chương 661 ạ, mãi iu💔