Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

Lăng Nha không chịu bị sỉ nhục, lại bắt đầu nói kháy.

Hoa Vụ coi như nghe nhiều thành quen, tìm một sợi dây trói ngỗng lớn lại, xách ngỗng lớn tiếp tục đi theo hướng đám người Giang Thượng Tình rời đi.

Lúc này đám người Giang Thượng Tình đang ở chợ buôn ma thú.

Ở đây ma thú bị nhốt trong lồng, đa số đều rất sợ hãi núp vào nơi hẻo lánh, một số những con khác nhe nanh múa vuốt với người đi đường.

Ma thú được bán ở nơi nhiều người cũng không lớn lắm, lực sát thương không mạnh, rất nhiều người mua được sẽ nuôi như thú cưng.

Lúc này Giang Thượng Tình đang đứng trước một chiếc lồng, dường như đang cảm thấy hứng thú với con ma thú bên trong.

Hoa Vụ xách ngỗng lớn đứng ở chỗ rẽ: "Lúc trước mi nghe được có người muốn hãm hại ta, có phải là Giang Thượng Tình không?"

Lăng Nha: "Hử, chẳng phải cô không quan tâm à?"

Trước đó cô không thèm quan tâm tí gì, sau khi tỉnh dậy cũng chả hỏi câu nào, hắn còn tưởng cô không thèm để ý chứ.

Hoa Vụ: "Thế có phải không?"

"Phải." Bây giờ cô hỏi như vậy lả muốn dạy dỗ đám người kia một trận à? "Có cần ta ăn luôn đám đó giúp cô không!!"

"Không cần." Hoa Vụ nắm tay: "Chuyện của ta để ta làm, chuyện xấu.... Chuyện tốt ta làm rất giỏi!"

Tối hôm qua Lăng Nha nói có người bí mật mưu tính muốn hại cô và Du Khương, không phải Giang Thượng Tình thì chính là Bellamy.

Hoa Vụ nhìn sang bên kia.

Giang Thượng Tình đã bắt đầu thương lượng giá cả với ông chủ.

Hoa Vụ xách Lăng Nha, cũng không biết mặt trước của hắn ở bên nào, túm đại một phía cho Lăng Nha nhìn sang bên kia.

"Mi mở chiếc lồng kia ra được không?"

Lăng Nha: "Cô dám sai khiến ta à? Ta chính là Tà..."

"Mi có muốn ta ước không?" Hoa Vụ cười tủm tỉm nhìn hắn: "Có lẽ nếu mi khiến cho tâm trạng của ta tốt thì ta có thể ước đó."

Lăng Nha: "À, mở cái lồng có gì khó, cô chờ đấy."

"Chờ một chút." Hoa Vụ gọi Lăng Nha lại: "Vậy mi chọc giận con ma thú kia được không?"

Lăng Nha lắc lắc cái đuôi, kiêu căng nói: "Không gì mà Tà Thần không làm được."

"Vậy mi đợi cô ta trả tiền xong mang nó đi thì..."

Lăng Nha nghe xong thì im lặng một lúc, âm hiểm nói: "Quả nhiên cô chẳng phải thứ gì tốt."

"Ta là người."

Lăng Nha hừ lạnh một tiếng, len ra ngoài lòng bàn tay cô, nhanh chóng biến mất trong không khí.

......

......

Giang Thượng Tình vừa trả tiền, nhận chiếc lồng từ trong tay người bán, cẩn thận quan sát ma thú trong đó.

Đó là một con thú Hỏa Hồng nhỏ, lông dài mềm mượt, nó không hề giống với những con ma thú núp trong lồng cứ giương nanh múa vuốt kia.

Thú nhỏ yên tĩnh ngồi giữa lồng, trông có vài phần ưu nhã.

Tâm trạng Giang Thượng Tình rất tốt, đây là con thú nhỏ bên cạnh Tuyết Ly sau này, ả không ngờ sẽ gặp được ở đây.

Bây giờ nó là của mình.

Phải nghĩ cách thu phục nó......

Người ở đây rất hỗn tạp, Giang Thượng Tình cũng không định làm gì ở đây, lỡ có người phát hiện con thú này có gì đặc biệt thì sẽ rất phức tạp.

Cô vừa định chào hỏi đồng bọn rời đi thì bên tai nghe tiếng 'răng rắc'.

Cửa lồng sắt trong tay chợt mở ra.

Giang Thượng Tình hơi ngỡ ngàng, ngay lúc đó, dường như thú nhỏ trong lồng cảm ứng được cái gì, bộ lông đỏ rực toàn thân xù lên.

Một giây sau, thú nhỏ đột nhiên nhảy khỏi lồng rồi đâm vào vai Giang Thượng Tình.

Thú nhỏ không lớn lắm, vậy mà sức mạnh khi đâm tới lại khiến Giang Thượng Tình hơi lảo đảo, ngã vào những chiếc lồng chồng lên ở phía sau.

Giang Thượng Tình không để ý sự đau đớn ở bả vai, đưa tay bắt thú nhỏ.

Nhưng không biết con thú Hỏa Hồng này bị cái gì chọc giận, lông toàn thân xù lên, ỷ vào cơ thể nhỏ bé mà nhảy liên tục qua những cái lồng.

Giang Thượng Tình muốn bắt được cũng khó khăn.

"Rắc, rắc——"

Mấy tiếng mở lồng vang lên liên tục.

Chỉ trong nháy mắt, những ma thú trong lồng nhao nhao lao ra ngoài, chợ buôn náo nhiệt trật tự lập tức gà bay chó chạy loạn cả lên.

Đám lái buôn tức giận chửi mắng bắt ma thú, người đi đường sợ hãi gào thét chạy trốn, mà những ma thú được tự do kia giẫm lên vai lên đầu người đi đường chạy đi.

......

......

Hoa Vụ dựa vào tường che trán, cô chỉ bảo Lăng Nha thả con thú nhỏ kia ra, không phải bảo hắn thả tất cả ma thú ra!!

Nhưng Lăng Nha lại chơi đến mức quên cả trời đất, những chiếc lồng kia cứ lần lượt được mở ra.

Mặc dù con đường này không có nhiều ma thú cấp cao, nhưng số lượng nhiều cộng với người đi đường hỗn loạn tạo thành một hiện trường náo loạn.

Hoa Vụ đã ý thức được mình sai rồi.

Lăng Nha được cô trông giữ thì không thể làm chuyện xấu gì.

Nhưng dù sao hắn vẫn là Tà Thần, tận trong xương cốt đều lộ ra hơi thở tà ác.

Bây giờ cô không khác gì thả sói vào giữa bầy cừu.

Hoa Vụ thở dài xông vào đám người, bắt Lăng Nha về: "Đừng chơi nữa, đi."

Lăng Nha bị Hoa Vụ túm trong tay, không cam tâm lắm: "Không phải cô muốn làm người tốt à? Thả hết những ma thú đáng thương này ra chẳng phải là việc tốt mỗi ngày hay sao?"

"Ha."

Hoa Vụ nhét hắn vào trong tay áo, ngẩng đầu muốn tìm Giang Thượng Tình.

Nếu bây giờ xảy ra chuyện gì thì đó là việc ngoài ý muốn.

Hoa Vụ thấy Giang Thượng Tình bị đám người đẩy đến phía ngoài, cô lấy một miếng kim loại đen che mặt lại, sau đó thuận tay lấy một bộ đồ ra thay.

Ban đầu Giang Thượng Tình muốn bắt con thú nhỏ kia, nhưng sau khi đám người loạn lên thì thú nhỏ nhanh chóng bị mất dấu.

Bây giờ ở đây quá loạn, Giang Thượng Tình chuẩn bị lui ra ngoài trước.

Bốn phía đều là người, ma pháp sư vừa nhập môn không lâu như ả chịu chết, không thể dịch chuyển hay bay được.

Giang Thượng Tình thuận theo dòng người rời khỏi, nhưng đúng lúc này phía trước đột nhiên loạn lên.

Ả ở quá xa nên không biết xảy ra chuyện gì, đám người bắt đầu chạy ngược lại.

Giang Thượng Tình bị đẩy về sau, giữa đám đông chen chúc, mắt cá chân của ả bỗng bị thứ gì nắm lấy.

Hơi lạnh thấu xương thấm vào mắt cá chân, hai chân ả như nhũn ra, bị đám người xông đến xô đẩy, ả bị dìm xuống trong chốc lát.

Vô số bàn chân giẫm lên tay, lên người ả, đám đông dày đặc khiến cho ả không thể đứng dậy.

Giang Thượng Tình lập tức muốn dùng ma pháp bảo vệ mình, nhưng khí lạnh đi vào cơ thể lúc nãy đã lan ra toàn thân.

Ả không thể điều khiển sức mạnh nguyên tố trong cơ thể.

......

......

Hoa Vụ chen từ trong đám người ra ngoài, hai con thú nhỏ bên cạnh xông đến kêu gào, sau đó biến mất nơi góc rẽ.

Hoa Vụ kéo khăn che mặt và quần áo dưới đất lên, chỉnh quần áo lại, khôi phục dáng vẻ đoan trang ưu nhã.

Lăng Nha ra khỏi tay áo của cô, như rắn độc leo lên, mỉa mai nói:

"Cô không cho ta làm chuyện xấu, nhưng cô lại hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác."

"Chẳng phải khi nãy ta để mi trải nghiệm một chút rồi à."

Lăng Nha hơi vặn vẹo, gần như gào thét: "Cô lợi dụng ta!"

"Không phải đây là chứng minh giá trị của mi hay sao, trong lòng ta, mi là thứ không thể thay thế, mi chính là bảo bối lớn..."

"Ta khinh!"

Dường như Lăng Nha đã giận, tức khắc biến mất.

Hoa Vụ vuốt mặt một cái, trẻ con đúng là nóng nảy ghê, không dễ lừa tí nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play