Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Bặc Tả để đạo sư đưa học sinh rời đi trước, Hoa Vụ đi theo số đông quay về nơi cắm trại.
Người chết trên đường cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, gặp được ma thú cấp cao thì bỏ mạng là rất bình thường.
Đây cũng là đạo lý học viện muốn bọn họ hiểu rõ.
Nếu ở bên ngoài không tự bảo vệ tốt thì chờ đợi bản thân rất có thể là cái chết.
Các đạo sư vẫn rất bình tĩnh, chỉ có những học sinh lần đầu tiên ra ngoài đó, trông có hơi hoang mang lo sợ.
Đạo sư bắt đầu dò hỏi cậu trai kia, vì sao lại tới đó.
Cậu trai còn chưa hết đau buồn, ngập ngừng kể lại.
Thật ra hai người này cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn nhân lúc mọi người còn chưa thức dậy, đi ra ngoài lén hẹn hò một chút.
Cậu trai nói khi bọn họ thấy đám dây leo kia, nó vẫn là màu xanh lục, không có gì khác dây leo bình thường.
Bởi vì dây leo kia rất đẹp, nên bọn họ đã đi tới xem thử.
Nhưng ai ngờ vừa xem cái đã xảy ra chuyện.
Đến nỗi chẳng có ai biết người còn lại kia đã xảy ra chuyện gì.
Không ai chú ý cô ấy rời đi khi nào, cũng không biết là chết khi nào.
Không khí nơi cắm trại lập tức đông cứng lại.
Trên mặt mỗi người đều thêm vẻ kinh hoàng và bất an.
......
......
Một lúc sau Bặc Tả mới đưa các đạo sư khác trở về, vẻ mặt ông rất nghiêm túc, "Trên những dây leo đó cũng có nguyên tố ám, chắc là có người làm."
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức trở nên ồn ào.
"Là thầy ma pháp hắc ám sao?"
"Có phải chúng ta không an toàn không."
"Chúng ta làm sao bây giờ đây......"
Du Khương cũng kéo Hoa Vụ, đáy mắt đầy vẻ căng thẳng và lo âu, "Nghe nói thầy ma pháp hắc ám rất tàn nhẫn, nếu gặp thì rắc rối rồi."
"Có nhiều đạo sư ở đây thế thì cậu sợ cái gì?" Thầy ma pháp hắc ám thì làm sao? Chỗ này của cô còn có Tà Thần đấy! Xem ai hơn ai.
Du Khương: "Nhưng ngày hôm qua vẫn chết người mà."
"......"
Cô lại còn nói được nữa.
Hoa Vụ thuận miệng an ủi cô ấy một câu: "Chỉ cần chúng ta không chạy linh tinh, dựa theo các đạo sư nói mà làm, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề."
Những người xảy ra chuyện đó, phần nhiều đều do không nghe lời.
Ngày hôm qua khi dựng lều ở chỗ này, các đạo sư đã nhắc nhở, bởi vì khu vực này không quá quen thuộc nên đã bảo bọn họ đừng rời khỏi nơi cắm trại.
Nhưng bọn họ vẫn lén chạy ra ngoài, cái này cũng không trách đạo sư được.
"Im lặng!!" Có đạo sư quát lớn một tiếng.
Mọi người dừng nói chuyện với nhau, Bặc Tả tiếp tục nói: "Phía trước có thành lớn hơn, hôm nay chúng ta vào thành, việc này thầy sẽ điều tra rõ."
Thành cách bọn họ không xa lắm, quá trưa đã đến cửa thành.
Sau khi vào thành, đám đông náo nhiệt ồn ào khiến thần kinh căng chặt của mọi người nới lỏng.
Bặc Tả đưa bọn họ đưa đến chỗ ở xong, sắc mặt nghiêm túc hơn trước đây không ít: "Nguy hiểm vẫn luôn ở đó, đừng vì có bọn thầy đi cùng mà các em đã thả lỏng cảnh giác, phải chú ý mọi lúc mọi nơi xem xung quanh có an toàn hay không, chỉ có như vậy các em mới có thể sống sót ở thế giới này."
Bọn họ cho rằng có đạo sư đi cùng sẽ có thể kê cao gối mà ngủ.
Nhưng nguy hiểm của thế giới này cũng không có quy luật, cho dù là đạo sư cũng không thể xác định hết các nguy hiểm.
Thật ra thì năm nào đi du học cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Bọn họ đã nhắc nhở, đã cảnh cáo......
Nhưng không thật sự xảy ra, bọn họ không biết rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.
Chỉ có một bài thực tế, bọn họ mới hiểu được.
......
......
Bặc Tả dẫn theo một phần các đạo sư rời đi, để lại mấy đạo sư sắp xếp chỗ dừng chân cho bọn họ.
Ngày đầu tiên mọi người đều rất an phận, chờ ở trong phòng không đi đâu cả.
Nhưng đến ngày hôm sau, mọi người lại không chờ được nữa, có người muốn ra bên ngoài nhìn xem.
"Các em phải chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của chính bản thân các em." Một đạo sư trong đó nghiêm túc nói với bọn họ, "Chúng thầy sẽ không ngăn các em, nhưng các em hiểu rõ mạng sống chỉ có một."
Những lời này dọa một số người quay lại, nhưng cũng có số ít cảm thấy chắc là ở trong thành an toàn, cùng nhau đi ra ngoài.
"A Li, cậu muốn đi ra ngoài à?"
Du Khương thấy Hoa Vụ cũng định đi ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo.
Hoa Vụ đã tới cửa, nhìn bóng dáng Giang Thượng Tình, "Ừm, đi ra ngoài hít thở không khí."
"Nhưng mà......"
"Cậu ở lại chỗ này đi."
Du Khương nhìn trong đại sảnh, đúng lúc chạm phải ánh mắt âm u của Bellamy, cô ấy lập tức quay đầu đuổi theo Hoa Vụ.
"A Li cậu chờ tớ với."
......
......
Hoa Vụ có chuyện cần làm, không tiện để người khác thấy lắm, cho nên khuyên can mãi, bảo Du Khương ở một nơi khác chờ cô.
Cô một đường đi theo sau Giang Thượng Tình, muốn chờ ả đi đến nơi không người, làm một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn với ả.
Đáng tiếc Giang Thượng Tình vẫn luôn đi dạo ở nơi đông người, hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Trước công chúng, Giang Thượng Tình không chủ động tới khiêu khích cô, nữ chính cô đây cũng không nên chủ động đi khiêu khích nha.
Lòng bàn Hoa Vụ tay hơi ngứa, cô cúi đầu thì thấy Lăng Nha ưỡn qua ưỡn lại ở trong lòng bàn tay cô, một đám sương mù gần như bọc lấy toàn bộ bàn tay.
Hoa Vụ không biết hắn đang làm gì, siết chặt lòng bàn tay, nắm lấy hắn.
Lăng Nha giãy giụa chuồn ra ngoài, quấn lấy cổ tay cô, theo cánh tay cô, chui ra từ cổ áo cô rồi lại vòng lên cổ, giống như muốn siết đứt cổ cô.
Hoa Vụ không lôi hắn xuống.
Trên đường lớn, tất cả mọi người đều không nhìn thấy hắn, nếu cô đột nhiên làm động tác lôi kéo, sẽ bị người ta xem như đồ thần kinh.
"Mi làm gì đấy?"
Lăng Nha đột nhiên quên tức giận, "Nơi này có đồ ngon, cô mau mang ta đi!"
"Đồ ngon gì?" Người sao?
Lăng Nha phân ra vài sợi xúc tu thăm dò trong không khí, "Là hương vị ta thích...... Nó rất suy yếu, cần ta giúp đỡ."
"Giúp cái gì?"
"Ăn nó, để nó trở thành sức mạnh của ta."
"......"
Hoa Vụ im lặng vỗ vỗ tay, mi giúp quá là đặc biệt nha!
"Bên này......"
Lăng Nha bắt đầu chỉ hướng cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ nghiêm mặt nói: "Tôi chưa nói muốn đi."
Lăng Nha đã bay ra ngoài, "Nhanh lên."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ tiếp tục đi theo Giang Thượng Tình, Lăng Nha tự mình bay một khoảng tới bên kia rồi nhanh chóng bị ép trở lại bên cạnh Hoa Vụ, bắt đầu mắng chửi.
"Có phải cô muốn bỏ đói ta không?"
"Có ai đối đãi với Tà Thần như vậy không?"
"Cô chờ đấy, ta nhất định phải xé nát linh hồn cô......"
Dường như Lăng Nha đã bắt đầu bổ não cảnh tượng xé nát Hoa Vụ, hung tợn lườm cô.
Hoa Vụ đột nhiên dừng ở trước một người bán ngỗng.
Ngỗng bị nhốt cùng nhau, trong đó có một con ngỗng lớn đang phành phạch cánh đuổi con ngỗng khác đi.
Hoa Vụ chỉ vào con ngỗng lớn phành phạch kia, bảo người bán bắt tới đây cho cô.
Người bán tung tăng bắt con ngỗng lớn kia cho Hoa Vụ, Hoa Vụ trả tiền rồi xách ngỗng lớn rời đi.
Tuy rằng Lăng Nha rất tức giận, không muốn nói chuyện với cô, nhưng nghẹn trong chốc lát, vẫn không nhịn được hỏi: "Cô mua ngỗng làm gì?"
Hoa Vụ đi đến góc ít người, đẩy ngỗng lớn kia đến trước mặt hắn, "Ăn đi."
Lăng Nha: "???"
Có phải cô ta đang sỉ nhục mình không!!
"Mi xem, vừa rồi nó còn bắt nạt mấy con ngỗng khác đấy, vừa nhìn đã biết là một con ngỗng ác, nên bắt nó đền tội, chẳng phải vừa hay mi đói bụng à? Một ngụm tạm bợ là được." Hoa Vụ xách theo ngỗng lớn, nghiêm trang nói.
Lăng Nha: "......"
Ngỗng lớn: "Cạc?"
====
Dume cười chếc toi rồi, hai đứa này cư tê quá trời quá đất!!!!!
Theo ý kiến của mọi người, ừm, một người, thì tui sẽ đăng trên cả facebook và wattpad nhé, cơ mà facebook để vị diện sau rồi đăng đủ, vị diện này đang dở mất rùi he :3
À mà mấy cái lời ở sau dòng 'Ngắm hoa trong sương' mà mọi người hay thấy, là lời của tác giả bộ truyện này, tác giả Mặc Linh, chứ không phải lời của editor nhen, chương ở đằng trước má buồn buồn (lâu rùi mà tại giờ mới edit tới thui) chứ team toi vẫn bình thường nhen, cơ mà vẫn cảm ơn mấy lời an ủi dưới cmt của mấy cậu nhé, yêu quý nhiều nhiều🙆🏻♀️
NHỚ là chỉ khi sau cái dấu ==== cuối chương mới là lời của team nha, chứ sau ngắm hoa là của má aka tác giả Mặc Linh đóoooo