Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ nhìn về phía Du Khương, thấy cô ấy ngủ rồi thì mới mở miệng, "Tin tức gì."

Lăng Nha bay tới trước mặt cô, "Liên quan tới cô."

"Nói đi."

"Ta cũng không thể nói với cô không công được." Lăng Nha cảm thấy mình nắm giữa quyền trượng vận mệnh, có ý giơ hình ảnh Tà Thần đại nhân hung ác của mình lên: "Trừ khi cô tìm đồ ăn ngon cho ta."

Hoa Vụ nhắm mắt lại, kéo chăn nhỏ lên người: "Ngủ ngon."

"......"

"!!!"

Lăng Nha vặn vẹo một lát trên hư không, nếu hắn có thân thể, chắc bây giờ rất muốn túm vai Hoa Vụ lắc lắc.

Lăng Nha lóe một cái rồi biến mất.

Một lát sau lại chậm rãi ngưng tụ, hắn bay tới trước mặt Hoa Vụ, buồnn bực nói: "Có hai tên đồ ăn nhìn có vẻ rất ngon, đang bàn bạc để hãm hại cô và tùy tùng của cô."

Bây giờ hắn và cô là một.

Cô vẫn chưa ước nên chưa thể chết được.

"Biết rồi." Hoa Vụ nghiêng người, hoàn toàn không có ý thảo luận với hắn.

Nửa đêm canh ba, ai cũng không thể khiến cô dậy tăng ca!

Đây là sự bất khuất của người làm công!

Lăng Nha ngốc luôn.

Cô có cái thái độ gì thế!!

Có người đang bàn bạc hại cô đấy!!

Sao cô còn ngủ được!!

"Cô không lo lắng sao?"

"Sao cô còn ngủ được."

"Thế cô không hỏi là ai à?"

"Cô......"

Lăng Nha niệm bên trái Hoa Vụ xong lại bay sang phải niệm tiếp.

Hoa Vụ bị ồn ào không ngủ được, xua xua tay với hắn, không khác gì đuổi chó con vậy: "Nếu mi nhàn như vậy thì tiếp tục đi nghe xem bọn họ định hại ta thế nào đi."

"Sao ta phải đi chứ." Lăng Nha ngồi ở trên vai Hoa Vụ, hai tay khoanh trước ngực, "Ta chẳng thèm, ta cũng đâu phải nhóc tùy tùng của cô, ta chính là Tà Thần! Sao cô có thể sai khiến ta chứ!"

Nói tới đây, Lăng Nha cực kỳ tức giận.

Tà Thần hắn thật sự quá mất mặt mà.

Hắn phải nghĩ cách tìm lại vị thế, không thì cô ta lại cho rằng mình sợ cô ta thật.

Hừ!

Hoa Vụ tức giận, "Thế mi câm mồm đi, ồn chết đi được."

"Sao ta phải câm, ta muốn nói thì nói!"

"......"

Hôm nay Tà Thần kiêm luôn công việc của bảo vệ à? Cứ lải nhải.

Hoa Vụ nhắm mắt lại không quan tâm hắn nữa, Lăng Nha biết cô có khả năng tập trung cao độ, thấy cô hoàn toàn không đáp lại mình nữa thì cũng không tự khiến mình mất mặt.

Hắn bay quanh Hoa Vụ bay hai vòng, như kiểu đang định xuống tay.

Lăng Nha tự chơi một lát, cảm thấy chán thì dần dần biến mất trong bóng đêm.

......

......

Hoa Vụ ngủ một giấc ngon, lúc dậy thì phát hiện Lăng Nha hóa thành một sợi sương đen, quấn trên cổ tay của cô, một đầu đặt ở lòng bàn tay.

Thỉnh thoảng Lăng Nha sẽ như thế, Hoa Vụ kéo cái đầu ở trên bàn tay mình ra rồi quấn lên trên cổ tay.

"Không ổn không ổn...... Dung Dung xảy ra chuyện rồi!!"

Có một cậu trai vội vàng chạy tới, chỉ vào một phương hướng, mặt trắng bệch kêu lên.

Nhóm đạo sư phản ứng nhnh, lập tức chạy về phương hướng học sinh chỉ.

Những người khác cũng lục tục đi theo.

"Làm sao vậy?" Vừa này Du Khương chưa tỉnh, bây giờ bị đánh thức, không biết xảy ra chuyện gì thì ngơ ngác hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Không biết, đi xem xem."

Du Khương vội vàng bò dậy, đuổi theo Hoa Vụ tới chỗ xảy ra chuyện.

Hai đạo sư đang cướp một nữ sinh giữa đám dây leo ra...... Đúng, chính là cướp, những dây leo đó đang động đậy.

Những tia sáng vụn vặt len lỏi xuống rừng cây rậm rạp, chiếu vào trên cành lá của dây leo màu đen, đẹp đẽ lạ kỳ.

"Mấy em đừng tới đây!!" Có đạo sư hét lên với bọn học sinh chạy tới, "Lui ra phía sau!!"

Hoa Vụ nhìn chằm chằm chỗ dây leo kia, hơi híp mắt lại.

Dây leo kia giống với dây đằng quấn quanh tòa nhà ở trong mơ của cô, khác biệt duy nhất là nó không nở hoa.

Dây leo không cam lòng để cô gái kia bị cướp đi, vươn mấy cây xúc tu bắt đầu công kích đạo sư.

Một đạo sư ngăn cản dây leo, một người khác đang nhân cơ hội kéo cô gái đến chỗ an toàn.

Đạo sư còn lại cũng nhanh chóng tiến lên hỗ trợ khống chế dây leo.

......

......

Cô gái được đặt ở trên mặt đất, đạo sư nhanh chóng kiểm tra trạng thái của cô gái, nhìn có vẻ không còn thở nữa, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Đạo sư quăng mấy phép trị liệu ra, những phép đó đều xuyên qua thân thể cô gái, tản ra dưới thân cô ấy.

Vô dụng......

Đạo sư cũng không biết nên xử lý tình huống như vậy thế nào.

"Mau liên hệ Đại Ma Đạo Sư."

Bặc Tả không phải luôn đi theo đội ngũ, thỉnh thoảng ông sẽ rời đi, chờ họ ở địa điểm phía trước. Sau khi đi cùng một đoạn đường, ông sẽ lại đi trước chờ bọn họ.

Hôm trước Bặc Tả vừa đi.

"Có phải chết rồi không?"

"Không thở nữa......"

"Trên người cậu ấy cũng không vết thương."

"Lạ quá."

"Nhìn dây leo kia có vẻ rất ác......"

Vài tên đạo sư liên hợp vây đánh dây leo, dây leo đã bắt đầu khô héo, lá sau khi khô héo dính một chất nhầy nào đó, nhìn cực kỳ ghê tởm.

Hoa Vụ vuốt Lăng Nha còn quấn quanh ở trên cổ tay, vật nhỏ này sẽ lén lút chuồn ra ngoài làm chuyện gì lúc tối đó chứ?

Lăng Nha nhận thấy được tầm mắt của Hoa Vụ, ác độc nói: "Nhìn ta làm gì? Ôi, cô sẽ không cảm thấy là ta làm đó chứ?"

Ngón tay Hoa Vụ vuốt theo cái đầu kia, nói không chớp mắt: "Sao lại thế được, ta tin tưởng mi sẽ không làm chuyện xấu."

"Hừ."

Lăng Nha giống như con mèo bị xù lông, lắc lắc cái đuôi.

Sau khi dây leo khô héo hết cả thì tản ra mùi tanh tưởi khó ngửi, một đống hỗn hợp nhầy nhụa đen như mực.

Bọn họ còn thấy trong đám dây leo có một thi thể đã thối rữa một nửa, người nọ mặc áo choàng ma pháp của học viện, là bạn của bọn họ.

Mọi người lập tức điều tra, rất nhanh đã biết được người chết là ai.

"Đạo sư...... Dung Dung, Dung Dung còn có thể cứu được không?"

Đạo sư còn đang không ngừng tung phép trị liệu lên trên người cô gái, nhưng mà không có cái nào được cả.

Lúc này đối mặt với câu hỏi của cậu trai, vẻ mặt đạo sư nặng nề.

"Chờ Đại Ma Đạo Sư về, có lẽ......" Còn có một đường sống.

Bặc Tả là thầy ma pháp hệ mộc, ngoài hệ quang ra thì hệ mộc là có nhiều thuật trị liệu nhất.

"Khi nào thì Đại Ma Đạo Sư mới về được ạ?"

"Khi nãy đã truyền tin rồi, Đại Ma Đạo Sư nhận được tin tức sẽ về nhanh thôi."

Đại Ma Đạo Sư có thể trực tiếp truyền tống chỗ bọn họ.

Trái lại thì bọn họ muốn truyền tin phải chậm một chút.

......

......

Bặc Tả thật sự quay về rất nhanh, nhưng ông chỉ kiểm tra tình trạng của cô gái xong thì lắc đầu.

"Trong thân thể em ấy toàn là nguyên tố ám, không còn đường sống nữa."

Nguyên tố ám......

Chữ này khiến cho tất cả mọi người đều hoang mang.

Nguyên tố ám là nguyên tố không ổn định và có xâm lược mạnh.

Các nguyên tố khác được phân bố trong thiên nhiên khác ôn hòa, cho dù có vài nguyên tố khác sinh động hơn, nhưng không có tính xâm lược.

Nhưng nguyên tố ám thì khác.

Một khi trong thân thể của thầy ma pháp tích lũy quá nhiều nguyên tố ám, nó sẽ bắt đầu cắn nuốt các nguyên tố khác.

Nếu không kịp thời phát giác, cuối cùng sẽ bị nguyên tố ám cắn nuốt.

Cho nên phép thuật hắc ám bị mọi người bài xích.

"Sao lại thế...... Đại Ma Đạo Sư, thầy cứu Dung Dung đi ạ." Cậu trai nghe thấy tin tức này thì không nhìn được nữa, khóc thảm thiết, "Cứu Dung Dung, cứu cậu ấy đi ạ...... Cậu ấy còn trẻ như thế, sao lại chết được chứ? Chắc chắn còn có cách cứu cậu ấy."

Bặc Tả sai người đỡ cậu trai sang bên cạnh trấn an.

"Sao lại thế này?"

Đạo sư lập tức kể lại mọi chuyện, "Ngày hôm qua bọn tôi đã kiểm tra bốn phía, cũng không phát hiện nó, không biết sao đột nhiên lại xuất hiện......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play