Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Bellamy co lại thành một nhúm nhìn chằm chằm người cách đó không xa, vẻ sợ hãi trên mặt còn chưa biến mất hoàn toàn.
Vừa rồi Tuyết Ly nói bắt thứ gì đó, nhưng cô ta vốn chẳng nhìn thấy có cái gì.
Bellamy cảm thấy cô cố ý hù dọa mình.
Cô ta quay đầu nhìn xung quanh, cũng không ai bị đánh thức, người gác đêm đằng xa cũng không chú ý tới động tĩnh bên này.
Vừa rồi cô ta không kêu lên, bây giờ kêu cũng không có tác dụng gì.
Cả đêm Bellamy không ngủ, cứ xơ xác ngồi đó cho đến rạng sáng, đến khi hửng sáng, người xung quanh tỉnh lại, cô ta mới cảm thấy sự lạnh lẽo bao trùm trên người tản ra.
......
......
Lăng Nha hóa thành người nhỏ ngồi trên cành khô bên cạnh Hoa Vụ, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm phía Bellamy, dường như còn định bụng nghĩ cách đi thử một lần nữa.
Hoa Vụ nhìn hắn, "Lại suy nghĩ chuyện xấu gì đấy?"
Lăng Nha quay đầu, "Ta không nghĩ gì cả."
"Đừng có nghĩ chủ ý không đứng đắn gì nữa." Hoa Vụ hơi cúi đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, "Ta sẽ trông mi."
Lăng Nha lườm cô, sau một lúc lâu cũng chỉ nghẹn ra ba chữ: "Cô điên hả?"
Hắn chính là Tà Thần!!
Tà Thần không làm chuyện xấu còn gọi là Tà Thần sao?!
Hoa Vụ tươi cười, "Không có."
Lăng Nha còn muốn móc mỉa, nhận thấy được có người lại đây, thân hình hắn chợt lóe rồi biến mất trước mặt Hoa Vụ.
Hoa Vụ hơi nhướng mày, nhìn về phía người đi tới.
"Tuyết Ly." Người đến là Đại Ma Đạo Sư dẫn đội lần này —— Bặc Tả.
Hoa Vụ lễ phép gọi, "Đại Ma Đạo Sư."
Nhìn Bặc Tả có vẻ là một kẻ mạnh rất hòa nhã, thầy ôn hòa mỉm cười, "Đã quen chưa?"
"Vâng, cũng được ạ."
Bặc Tả hỏi han cô vài câu, chắc chắn cô không có vấn đề gì thì định kết thúc cuộc nói chuyện, "Nếu em có chuyện gì có thể tới tìm thầy."
"Vâng ạ."
Bặc Tả chắc là được viện trưởng dặn dò, phải chú ý cô một chút, Hoa Vụ cũng không nói nhiều.
Bặc Tả đi vài bước, lại quay đầu lại, "Đúng rồi, trên người em......"
Hoa Vụ nghi hoặc nhìn bản thân, "Trên người em sao ạ? Có cái vấn đề gì ạ?"
Thiếu nữ mặt đầy hoang mang, dáng vẻ hoàn toàn không biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì.
Bặc Tả lắc đầu, "Chắc là thầy nhìn lầm rồi."
Vừa rồi ở đằng xa, không biết vì sao lại thấy được một chút nguyên tố ám trên người cô có.
Đáng tiếc chỉ là thoáng qua trong giây lát, bây giờ cũng không nhìn ra cái gì.
Đến khi Bặc Tả đi xa, Lăng Nha mới chậm rãi hiện ra, đầu tiên là một đám sương mù quấn trên cổ tay cô, sau đó mới hóa thành người nhỏ.
Hoa Vụ liếc hắn một cái: "Đại Ma Đạo Sư có thể phát hiện mi à?"
Trước kia Ma Đạo Sư trong đội ngũ đi ngang qua cô, cũng không thấy hắn cố ý trốn đi.
Nhưng vị Đại Ma Đạo Sư Bặc Tả này tới, hắn lại ẩn mình đi.
Lăng Nha khoanh tay, cả người cũng mập thêm một vòng, trong giọng nói tràn đầy tức giận: "Còn không phải trách cô."
Hoa Vụ mờ mịt: "Cái này sao lại trách ta?"
"Nếu ta ăn người, tăng cường thực lực, cũng không đến mức bị một Đại Ma Đạo Sư phát hiện, cô nói không trách cô thì trách ai?"
"......"
Hoa Vụ rất thức thời không hỏi nữa.
Nhưng Lăng Nha không định buông tha cơ hội tốt như vậy, "Cô không cho ta gia tăng lực lượng, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị người khác phát hiện."
"Cho dù cô không làm gì cả, nhưng bọn họ sẽ không nghĩ như vậy."
"Bọn họ sẽ coi cô thành triệu hồi ta, sẽ không coi cô như bạn bè của bọn họ nữa, bọn họ sẽ cầm lấy vũ khí chống lại cô."
"Từ khi cô triệu hồi ra ta, cô đã khác với bọn họ rồi."
"Bây giờ cô còn giả làm người tốt cái gì, cô và bọn họ vốn không phải người cùng đường, cô và ta mới là......"
Lăng Nha nói một hồi xong lại phát hiện hình như Hoa Vụ không hề nghe.
Người nhỏ trực tiếp hóa thành một đám sương mù, phun ra vô số thứ, giống như một con nhím biển.
Lăng Nha đâm vào đầu Hoa Vụ như đạn pháo, cả giận nói: "Cô có nghe ta nói không?"
Tầm mắt Hoa Vụ bị chặn, cô nghiêm túc gật đầu: "Có nghe."
"Ta nói cái gì?"
"......"
Hoa Vụ sợ hắn nhảy ra một câu yêu cầu vô lý kiểu 'Lặp lại lời ta vừa nói một lần' này, lập tức duỗi tay đè hắn lại, túm hắn ra khỏi tóc mình, "Mi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì sẽ không để màu sa đọa! Cũng sẽ không để người ta tùy tiện bắt mi đi."
Lăng Nha: "......" Ai sa đọa? Sa đọa cái gì? Hắn cần sa đọa sao?!
Không ăn người mới là sa đọa!!
Lăng Nha bị Hoa Vụ vo viên lại rồi nhét vào trong tay áo.
Hắn đầu óc choáng váng, còn chưa kêu lên đã nghe cô hô một tiếng, "Thầy Bặc Tả, em đột nhiên nhớ tới có chút việc......"
Lăng Nha: "......"
Lăng Nha vừa mắng vừa biến mất.
Đương nhiên Hoa Vụ không có việc gì, chỉ để thoát khỏi Tà Thần đại nhân vô cớ gây rối.
Cô tùy tiện tìm cớ, nói vài câu với Bặc Tả.
Lúc này đội ngũ đã chuẩn bị xong lại khởi hành tiếp, Du Khương đi bên cạnh Hoa Vụ, sưng đỏ trên mặt đã biến mất gần hết.
Chuyện ngày hôm qua, dường như không gây quá nhiều phiền toái cho cô ấy, còn có tâm trạng nói nói cười cười với Hoa Vụ.
Ngược lại là Bellamy, cách các cô rất xa, nhưng trông cả người Bellamy rất âm u.
"Bellamy?"
Khi Bellamy quay đầu nhìn, cũng chưa kịp thu lại vẻ âm trầm trên mặt.
Bellamy nhận ra người gọi mình, có điều cũng chỉ là biết cô ta là ai, không giao thiệp với nhau.
Dù sao bọn họ không cùng lớp.
Bellamy quan sát ả: "Có việc gì?"
Giang Thượng Tình: "Có hứng thú tâm sự không?"
Bellamy: "Chúng ta có cái gì để nói?"
Trước kia bọn họ cũng chẳng quen biết.
Giang Thượng Tình nhìn về phía trước, Bellamy nhìn theo tầm mắt ả, đúng lúc thấy bóng dáng Du Khương và Tuyết Li.
Giang Thượng Tình: "Tôi có cách giúp cậu."
Bellamy vẫn rất cảnh giác: "Vô duyên vô cớ cô có thể giúp tôi cái gì?"
Bellamy muốn trút giận cho bản thân, nhưng không muốn trở thành súng cho người khác dùng.
Giang Thượng Tình vén một lọn tóc ra sau tai, "Tôi biết một vài chuyện cậu không biết, có lẽ có thể giúp cậu trút cơn giận này, cậu có thể suy nghĩ xem."
Nói xong cũng không đợi Bellamy trả lời thì đã đi thẳng phía trước.
Bellamy nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Thượng Tình, mày nhăn lại.
......
......
Lộ trình du học cũng không cố định, bọn họ đi đến chỗ nào thì ở chỗ đó, nơi qua đêm có thể là rừng rậm, cũng có thể là khe núi, cũng có thể là thôn xóm nhỏ.
Nếu gặp được người, bọn họ sẽ giúp người ta giải quyết một vài phiền toái.
Ví dụ như nơi nào có ma thú quấy rối, nơi nào có thầy ma pháp giả gạt người, vân vân......
Vấn đề liên quan tới phép thuật, thầy cô đều cổ vũ bọn họ đi giải quyết.
Để bọn họ tìm tòi vận dụng phép thuật vào thực tế, là trách nhiệm của bọn họ với tư cách là thầy ma pháp.
Có Đại Ma Đạo Sư Bặc Tả này ở đây, đội ngũ một đường đi tới, tuy rằng gặp được một chút phiền toái, nhưng không xảy ra chuyện lớn nào.
Hôm nay, đội ngũ dừng lại ở một vùng rừng núi.
Chọn một nơi tương đối thoáng đãng để dựng lều, mọi người không còn nhiệt tình lúc ban đầu nữa, ai nấy đều rất mỏi mệt.
Sau khi dừng lại nghỉ ngơi, rất nhiều người trực tiếp tìm một nơi để ngủ.
Hoa Vụ ăn chút gì, ngồi nghỉ ngơi cũng ở cùng Du Khương.
"Khi nãy ta nghe thấy một tin tức." Lăng Nha hiện ra từ sau bả vai Hoa Vụ, ghé vào bên tai cô, xấu xa nói: "Cô muốn biết không?"