Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

"Cậu cẩn thận một chút đi, Mục Đức nhỏ nhen lắm, chắc chắn cậu ta sẽ không buông tha đâu."

Bạn cùng phòng cũ đi trước, còn tỉ mỉ dặn dò cô hai câu.

Hoa Vụ không để ở trong lòng.

Cũng chỉ là nhận vật không quan trọng.

Còn lật trời được trước hào quang của nữ chính chắc.

Hoa Vụ không ngờ rằng, không lật trời được, nhưng cũng khiến người ta ghê tởm.

......

......

Bài thi buổi chiều khó hơn nhiều, xem ra buổi sáng chỉ cho bọn họ hoạt động hoạt động đầu óc, buổi chiều mới là bài thi thật sự.

Hoa Vụ vẫn cắm đầu viết đáp án, nhưng cái bàn của cô đột nhiên trở nên là lạ.

Ngay sau đó phòng đi đã có người hét lên: "Thưa thầy, bạn này gian lận ạ!"

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ thong thả đặt bút xuống, nhìn về phía bạn học nói to, cười nhẹ với cậu ta.

Khi bạn học kia nhìn vào mắt Hoa Vụ, không hiểu sao lại hơi rùng mình, cuống quít cúi đầu xuống.

Thầy giám thị nghe thấy tiếng động thì đi về phía này.

Thầy giám thị lấy bài thi ra, thấy đáp án trên mặt bàn thì nhíu mày lại, "Em đi ra đây với tôi."

"Gian lận à......"

"Cậu ta thân là học trò của viện trưởng, sao lại gian lận chứ."

"Lý thuyết cũng không thi được à?"

"Đừng có ầm ĩ, làm tiếp đi!" Thầy giám thị ở cửa quát nhẹ.

Phòng thi yên tĩnh lại.

Hoa Vụ đi theo thầy giám thị ra ngoài, nhanh chóng gặp được Lỗ chấp sự.

Lỗ chấp sự nghe nói cô gian lận thì hơi bất ngờ, thiên tài có thiên phú cấp Thần mà còn phải gian lận hả?

Lỗ chấp sự bảo thầy giám thị đi về trước, ông ấy dẫn Hoa Vụ tới một phòng thi không người.

"Sao lại gian lận?"

"Có người hãm hại em."

"Ai hãm hại em?"

Hoa Vụ buông tay: "Đây chẳng phải chức trách của thầy ạ?"

"......"

Ông ấy cũng không tin Hoa Vụ sẽ gian lận.

Thiên tài có thiên phú cấp Thần, học bừa cũng giỏi hơn người bình thường, sao lại gian lận được cơ chứ!

Lỗ chấp sự bảo người đi khiêng cái bàn của Hoa Vụ tới.

Nhưng mà trên bàn đã chẳng còn gì cả.

Hơi thở ma pháp sót lại rất phức tạp, Lỗ chấp sự biết chắc là không thể tìm được, đây chắc chắn là những thầy ma pháp lòng dạ hiểm độc kiếm tiền ở bên ngoài làm ra.

"Nếu không tìm được chứng cứ thì cho dù bọn tôi tin tưởng em, em cũng sẽ chịu ảnh hưởng."

Lúc ấy ở phòng thi có nhiều học sinh thế.

Đợi kỳ thi kết thúc, chuyện học trò của viện trưởng gian lận đã nhanh chóng truyền khắp học viện.

Hoa Vụ ngoan ngoãn ngồi yên: "Thầy đừng nhìn em mà, em chỉ là một người bị hại, tìm chứng cứ chứng minh em trong sạch, là chức trách của Lỗ chấp sự ạ."

"......"

......

......

"Gian lận?" Kỳ Lạp kinh ngạc: "Thế mà cậu ta lại dám gian lận? Lý thuyết mà cô ta cũng không thi được à?"

Giang Thượng Tình ngồi ở một bên khác, nghe Kỳ Lạp và người kia kể chuyện vừa xảy ra.

Gian lận......

Chắc nó cũng không đến mức gian lận.

Có lẽ là có người vu oan nó.

Có điều không biết là ai làm......

Giang Thượng Tình tự hỏi liệu có thể lợi dụng chuyện này không, nhưng mà ả nhanh chóng từ bỏ.

Chỉ cần học viện để cho nó thi lại, thì lời đồn gian lận sẽ tự biến mất.

Ả cần nghĩ cách khác......

......

......

Hoa Vụ cũng không để ý chuyện gian lận này lắm, người có thực lực thì không cần để bụng chút đồn đại nhảm nhí này.

Cô ghi khẩu cung ở chỗ Lỗ chấp sự xong thì đi về.

Bây giờ cuộc thi đã kết thúc.

Hoa Vụ đứng trong bóng tối, nhìn học sinh đi từ bên trong ra, bọn họ đi thành nhóm ba người, đang sôi nổi thảo luận chuyện học trò của viện trưởng gian lận.

Trong đám người, có một cậu trai đang rảo bước xuyên qua đám người.

Cậu ta không chú ý tới có người đi theo phía sau mình.

Chờ khi cậu ta tới nơi dân cư thưa thớt, người đi theo phía sau cậu ta mới bước nhanh tới túm lấy cánh tay cậu, kéo người vào con hẻm.

Cậu trai trợn mắt há mồm muốn hét lên: "Cậu......"

"Ưm." Hoa Vụ che lại cậu ta miệng, mặt mày mang ý cười: "Bé ngoan thì sẽ không hét lên nha."

Giọng nữ mềm mại dễ nghe giờ đây dừng ở trong tai cậu trai, không hiểu sao lại lộ vẻ u ám.

Ngay cả khi nụ cười dịu dàng của đối phương cũng trở nên quỷ quái.

Cậu ta có cảm giác như đã bị biến thái tóm được......

Thân thể cậu trai không được mà run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng ưm ưm ưm.

Có thể là thấy cậu ta run rẩy hơi quá, Hoa Vụ rất tri kỷ buông lời an ủi: "Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cậu, tôi chỉ muốn dạy cho những bạn học nghịch ngợm đó nên làm người cho tốt, đừng lạc lối."

"......"

Càng sợ hơn!

......

......

Ký túc xá cũ của học viện.

Cái ký túc xá này đã rất cũ, đồ đạc lỗi thời, từ hai năm trước đã sắp xếp cho học sinh ở đây nữa rồi.

Ngày thường dùng để chất mấy thứ linh tinh, mà có vài học sinh cũng coi nơi này trở thành căn cứ bí mật.

"Chuyện gì chứ, còn nằng nặc gọi chúng ta đến nơi này."

Mục Đức và mấy tên tay sai bước trên con đường bỏ hoang đi vào phạm vi ký túc xá.

Bọn họ ngựa quen đường cũ trèo vào từ sổ vỡ kính.

Tên tay sai nào đó cười nhạo một tiếng, "Nói là có thứ gì đó tốt cho chúng ta xem, thằng nhóc này có thể có cái gì tốt chứ."

"Nó mà dám chơi chúng ta thì phải cho nó biết mặt."

Mục Đức dẫn theo đám tay sai lên tầng hai, đi về phía căn phòng mà bọn họ thường tới.

Nhưng mà bọn họ đẩy cửa ra lại không nhìn thấy người.

"Quái lạ, sao không có ai nhỉ."

"Đông Tử?"

"Đó là thứ gì?" Sau đống đồ có thứ gì đó loé loé lên.

Có lẽ là bởi vì quen thuộc nơi này, đám người Mục Đức cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ tưởng là Đông Tử giở trò quỷ.

Bọn họ lục tục tiến vào phòng, đi về phía đống đồ.

"Đông Tử, mày đang làm cái gì thế, biến ra đây nhanh lên!"

"Đừng để bọn tao bắt được mày nhé!"

"Mẹ nó, còn không ra, đi bắt nó ra ra đây......"

Rầm!

Tiếng đóng cửa cực lớn khiến Mục Đức theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Một ngọn lửa chậm rãi sáng lên, bóng hình thon dài bắt lên bức tường loang lổ bên cạnh, hệt như ma quỷ.

Đột ngột nhìn thấy khiến da đầu người ta kéo căng.

Mục Đức nhanh chóng thấy rõ được người bên kia, chút căng thẳng dưới đáy lòng lập tức tan thành mây khói, "Là mày!"

Hay tay Hoa Vụ cầm gỗ thần, ngọn lửa kia đang trôi nổi ở trên đỉnh chóp gỗ thần.

"Lại gặp anh Mục Đức rồi."

Tới giờ Mục Đức vẫn không thấy Đông Tử thì sao còn không hiểu nữa, "Là mày gọi bọn tao tới?"

"Không phải trước đó anh đã muốn hẹn tôi đánh nhau à?" Hoa Vụ ôm gỗ thần bước thêm hai bước, "Tôi cảm thấy mình nên cho anh cơ hội này. Tôi thật tốt quá mà."

Câu cuối cùng kia không biết là đang nói cho ai.

Ngọn lửa lập loè, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ lúc sáng lúc tối, bóng hình thon dài hắt ở trên tường cũng lắc lư theo, hệt như đang sống lại, giãy giụa muốn bò ra ngoài.

"......"

Tất cả mọi người đều cảm giác được một hơi thở lạnh lẽo quái dị.

Phảng phất như kẻ đứng ở bên kia không phải người, mà là một con quỷ bò ra từ vực sâu, chuẩn bị cắn nuốt linh hồn họ.

Dù gì thì Mục Đức cũng là thầy ma pháp sơ cấp, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Mày muốn đánh với tao ư?"

"Chính xác mà nói, là tôi chuẩn bị đánh anh."

Mục Đức: "???"

Nó đang nói bậy bạ cái gì thế?

Cho dù nó đã bái viện trưởng làm thầy, thì nó cũng chỉ là học sinh mới, còn có thể đấu được thầy ma pháp sơ cấp là mình chắc?

Đúng là không biết tự lượng sức mình!

====

Chương sau đăng lên page Tinh Không Các trên facebook rùi nhe👉👈

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play