Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Kỳ Lạp, cậu nhìn bên kia kìa......"
Kỳ Lạp bị cô bạn kéo, cô ta nhìn theo hướng cô bạn chỉ, liếc một cái là thấy được Tuyết Li đứng giữa đám người.
Tóc cậu ta kiểu gì thế?
Đập thẳng vào mắt Kỳ Lạp là một đầu xanh lục kia của Hoa Vụ.
"Bây giờ cậu ta chính là học trò của viện trưởng đấy...... Kỳ Lạp, cậu nói xem liệu cậu ta có so đo chuyện lần trước với chúng ta không?"
Từ sau khi biết chuyện cô đã trở thành học trò của viện trưởng, mấy người bọn họ đều thấp thỏm không yên.
Nhưng mà qua lâu thế rồi mà cô cũng chẳng làm cái gì cả.
"Lâu thế rồi mà vẫn chưa gây chuyện với bọn mình, vậy chắc không sao đâu......"
Kỳ Lạp không chú ý nghe lời cô bạn nói.
Cô ta đang suy nghĩ chuyện lần trước.
Đến bây giờ cô ta cũng không biết mục đích thật sự Giang Thượng Tình bảo bọn họ dẫn Tuyết Li tới cấm địa để làm gì.
Rốt cuộc trận ma pháp kia dùng để làm gì......
Sau đó Giang Thượng Tình còn bị Lỗ chấp sự dẫn đi.
Sau khi Giang Thượng Tình bị Lỗ chấp sự dẫn đi thì cô ta vẫn chưa gặp ả, cũng không biết tình huống như thế nào.
Kỳ Lạp đang nghĩ tới Giang Thượng Tình thì bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc đi về phía bên này.
Cô ta ngỡ ngàng, sau đó vội vàng đi về phía đối phương, "Chị Tình."
Giang Thượng Tình gầy hơn nhiều, mắt hơi thâm, có vẻ là không nghỉ ngơi đủ.
Giang Thượng Tình đưa mắt nhìn Kỳ Lạp một cái rồi gật đầu.
Kỳ Lạp hơi kích động, "Chị Tình, thời gian qua chị đi đâu vậy ạ? Học viện nói chị có việc, không chịu nói em biết chị ở đâu."
"Chị không sao."
"Sắc mặt chị trông rất kém......"
"Chỉ là không nghỉ ngơi tốt thôi." Giang Thượng Tình ngắt lời cô ta, "Gần đây có xảy ra chuyện gì không?"
Trong khoảng thời gian này Giang Thượng Tình đang chịu phạt.
Chuyện che giấu tài năng của Tuyết Li, ả thoái thác nói là ngoài ý muốn, nhưng mà học viện vẫn tra được chứng cứ bất lợi với ả.
Giang Thượng Tình không hiểu, sao học viện lại biết chuyện này có liên quan tới ả......
Ả cũng từng nghi ngờ Tuyết Li.
Nhưng mà cô không thể biết được chuyện đó là do ả làm.
Còn ai vào đây chứ......
"Gần đây thì lại chẳng có chuyện gì lớn......" Kỳ Lạp nhanh chóng tổng kết lại những chuyện gần đây cho Giang Thượng Tình nghe.
Cuối cùng Kỳ Lạp nhắc tới Tuyết Li, Giang Thượng Tình đã thấy cô ở trong đám người, ánh mắt tối đi vài phần, "Cô ta có làm cái gì không?"
"Không có, chưa làm cái gì cả."
Thậm chí cô còn chưa từng lộ diện ở học viện, cũng không đi học với những người khác.
Có viện trưởng đích thân giảng dạy, nếu đổi thành bất cứ ai chắc cũng chẳng đi học với những người khác.
Điểm xuất phát không giống nhau.
......
......
Sinh viên năm nhất chỉ cần thi kiến thức lý thuyết, Hoa Vụ cũng giống thế.
Một phòng thi hai mươi người, ngồi cách xa nhau và có một vị đạo sư giám thị.
Hoa Vụ không thấy người quen ở sân thi, chắc là không được phân tới đây.
Hoa Vụ cầm bút lông chim, ngồi ở vị trí sát tường bên tay phải, nhanh chóng điền đáp án.
Bây giờ bọn họ mới nhập môn, kiến thức lý thuyết cũng sẽ không thi chuyên sâu, chỉ cần thuộc cơ bản là được rồi.
Chỉ là cuối cùng có hai câu hỏi khó, cần phải động não chút.
Sau khi thi xong buổi sáng thì còn buổi chiều nữa.
Giờ ăn cơm trưa, bạn cùng phòng cũ muốn ngồi cùng cô, Hoa Vụ cảm thấy một người hay hai người cũng chả có gì khác biệt nên không từ chối.
"Cậu là Tuyết Li phải không?"
Chàng trai mặc áo choàng phép thuật màu vàng, cậu ta dẫn theo mấy tên tay sai, kiêu ngạo đứng ở bên cạnh bàn của cô.
Màu vàng............
Thầy ma pháp sơ cấp.
Hoa Vụ liếc cậu ta lễ phép, đối với bạn học không lễ phép thì cô cũng không lễ phép, "Làm sao?"
Bạn cùng phòng cũ lôi kéo cô, có vẻ hơi căng thẳng.
Chàng trai đuổi bạn học ở đối diện Hoa Vụ đi, đặt mông ngồi xuống, giữa câu chữ mang theo vẻ mỉa mai: "Tôi chỉ muốn nhìn thử xem học trò viện trưởng nhận là loại như nào."
Hoa Vụ thoáng ngẩng đầu lên cho cậu ta nhìn kỹ: "Thế nhìn kỹ chưa?"
Chàng trai: "......"
Tay đặt trên bàn của chàng trai bỗng nắm chặt, trên mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Cậu ta nghiến răng rít ra mấy chữ: "Cậu đang khiêu khích tôi ư?"
"Cậu nghĩ nhiều." Hoa Vụ mỉm cười, giọng thong thả vô tội, "Không phải cậu nói muốn nhìn thử xem học trò viện trưởng nhận là loại như nào à? Tôi cho cậu nhìn lại còn sai hả?"
Nói đến câu sau, Hoa Vụ mở to hai mắt, kiểu như cảm thấy cậu ta nói chuyện vô lý.
Chàng trai: "......"
Cậu tới nhìn cô trông như thế nào chắc?
"Tuyết Li......" Bạn cùng phòng cũ vẫn đang kéo cô, trên mặt lộ vẻ căng thẳng, dường như không muốn cô nổi lên xung đột với người khác.
Hoa Vụ ra hiệu cho bạn cùng phòng cũ ý nói không sao đâu.
Bạn cùng phòng cũ chỉ có thể lo lắng ngồi bên cạnh.
Chàng trai hơi cúi người xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoa Vụ lộ ra vài phần không cam lòng và phẫn nộ: "Sao viện trưởng lại nhận cậu làm học trò?"
"Sao cậu không đi hỏi viện trưởng?" Hoa Vụ cầm cái dĩa, lắc dư trên không trung, nhắm thẳng vào cậu ta, cất cao giọng hơn: "Cậu bắt nạt kẻ yếu à?"
"......"
Rầm ——
Cái bàn vỡ thành hai nửa, rầm một tiếng đổ xuống mặt đất, đĩa đồ ăn trên bàn cũng tan tành.
Tiếng động này rất lớn, gần như hấp dẫn hết ánh mắt của người ở nhà ăn tới.
Chàng trai vươn ngón tay chỉ Hoa Vụ: "Cậu dám so với tôi không."
"Cậu muốn so với tôi hả?" Hoa Vụ không chắc hỏi lại: "Giờ cậu cũng đã là thầy ma pháp sơ cấp, tôi còn chưa bắt đầu học phép đâu, cậu như này chẳng phải là bắt nạt tôi à?"
Chàng trai: "......"
"Bây giờ còn muốn so với tôi nữa không?"
Thân là học trò của viện trưởng, nên dũng cảm chấp nhận sự nghi ngờ và khiêu khích.
Đây là suy nghĩ trong lòng của chàng trai, cậu ta cảm thấy khiêu khích Hoa Vụ một cái, sau đó khiến cô chủ động chấp nhận, vậy thì sẽ thẳng thắn so tài.
Ai ngờ Hoa Vụ không tiếp lời, lập tức tỏ yếu thế.
Làm gì có chút chí khí nào của học trò viện trưởng chứ!!
Nhưng cô cũng nói ra câu này rồi, nếu cậu ta ngang ngược kéo cô đánh nhau, vậy sẽ là thừa nhận mình bắt nạt cô.
......
......
Cuối cùng trò hề ở nhà ăn kết thúc bằng việc chàng trai nổi giận đùng đùng rời đi.
Trong học viện, ngoài sân luyện tập có thể hẹn đánh ra thì những chỗ còn lại đều không cho phép ẩu đả đánh nhau, cho dù chàng trai có tức giận thế nào thì cũng không được đánh mất lý trí.
"Cậu ta tên Mục Đức, ông nội của cậu ta cũng là Thánh Ma Đạo Sư......"
Tuy rằng nhà Mục Đức có Thánh Ma Đạo Sư, nhưng thiên phú của Mục Đức là hệ nước, mà viện trưởng lại là Thánh Ma Đạo Sư hệ nước giỏi nhất.
Khi chưa vào học viện, Mục Đức đã từng nói muốn làm học trò dưới trướng viện trưởng.
Lúc ấy mọi người đều cảm thấy chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi, cho dù thiên phú của Mục Đức không phải là độc nhất vô nhị, nhưng dù sao thì phía sau cậu ta cũng có một ông nội là Thánh Ma Đạo Sư.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.
Nhưng mà không ngờ rằng viện trưởng lại không nhận cậu ta!
Nếu sau này viện trưởng cũng không có học trò thì thôi.
Nhưng mà bây giờ lại bất ngờ nhận một người, đương nhiên Mục Đức không hiểu rồi.
"Thật ra thì thiên phú của Mục Đức khá tốt, trong đám học sinh mới năm trước thì cậu ta là người tốt nhất." Bạn cùng phòng cũ cũng không dám lớn tiếng thảo luận.
"Viện trưởng có thù với nhà cậu ta à?"
"Không có mà...... Quan hệ khá tốt." Bạn cùng phòng cũ nói: "Có điều tính tình của Mục Đức...... Không được tốt lắm."
Mục Đức xuất thân tôn quý, trong nhà lại có Thánh Ma Đạo Sư, vậy cũng chẳng khác gì hoàng thân quốc thích.
Từ nhỏ đến lớn muốn cái gì là có cái đó.
Người bên cạnh cũng nâng niu cậu ta, không dám trái ý cậu ta, lại bởi vì cậu ta là đứa con trai duy nhất trong đám con cháu, nên người nhà càng yêu chiều hơn.
Vì thế mà nuôi Mục Đức thành một công tử ăn chơi.