Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.

====

Thỉnh thoảng về sau Hoa Vụ sẽ mơ thấy giấc mơ đó, lần nào cánh cửa của tòa nhà cũng mở ra, im lặng mời cô đi vào.

Nhưng Hoa Vụ chẳng hề đi vào, chỉ đứng ở cửa gọi.

Ví dụ như ——

"Ta đường đường là nữ chính, há có thể bị mi gọi vào, ta không cần mặt mũi chắc?"

"Có giỏi thì mi ra đây đi!"

"Mi không ra cũng được, dù sao ta cũng không đi vào, xem làm gì được nhau."

"Ngày nào mi cũng đưa ta đến nơi này, lại không nói lời nào, mi có thấy phiền không? Ta còn phải cố gắng đấy!!"

Chắc là 'thứ' bên trong toà nhà biết Hoa Vụ sẽ không đi vào, cuối cùng cũng ngồi không yên.

Vì thế buổi tối hôm nay, Hoa Vụ đã thấy người đi ra từ toà nhà.

Chính xác mà nói......

Là một cái bóng đen.

Chỉ là có hình người.

Rất phù hợp với hình tượng Tà Thần phản diện trong các tiểu thuyết.

"Ta còn tưởng là mi không ra chứ." Hoa Vụ đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ bụi bặm vốn chẳng tồn tại, hất cằm lên, "Mi muốn làm gì thế?"

Giọng điệu kia rất giống như nhẹ nhàng tùy ý hỏi hôm nay ăn gì.

Bóng đen nhìn có vẻ không ổn định lắm, rõ ràng không có gió, thân thể nó lại cứ lắc lư, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan thành từng mảnh.

Nó cũng không nói chuyện, nhưng tự dưng Hoa Vụ lại cảm thấy bây giờ nó có hơi tức giận.

"Cô có biết ta là ai không?"

Giọng của bóng đen rất dễ nghe, nhưng nghe như đang nghiến răng nghiến lợi.

Nhiều ngày như vậy, lần nào cô cũng chỉ tới cửa chứ không đi vào, thậm chí có mấy lần còn giả vờ bày ra dáng vẻ muốn vào, kết quả giây tiếp theo lại lùi về.

Nó có thể không tức giận sao?!

"Không biết." Hoa Vụ trung thực hỏi: "Mi là ai?"

"......"

Bóng đen đong đưa mạnh hơn.

Hai tay Hoa Vụ đút trong túi, khóe môi giương lên, đoan trang ngoan ngoãn mỉm cười.

Dường như bóng đen bị nụ cười của cô chọc giận, suýt nữa đã tiêu tán tại chỗ, cuối cùng nó ngưng tụ trở lại.

Giọng nói nó trầm hơn không ít, "Vì sao cô lại không sợ!"

"Đây là cảnh trong mơ, có gì mà phải sợ."

"Trong mơ ta cũng có thể giết chết cô."

Hoa Vụ 'oa' một tiếng, vỗ tay bộp bộp: "Mi giỏi quá nha."

"......"

Hoa Vụ vỗ tay xong, vẫn cười không ngớt: "Nhưng mà, mi muốn giết ta thì giết lâu rồi, bây giờ vẫn chưa ra tay, hoặc là mi không làm được, hoặc là mi cần ta, ta sợ cái gì."

"......"

Cô đang nói gì đấy?

Ai cần cô!!

Không phải cô ta triệu hồi mình ra sao?!

Bóng đen bỗng chốc biến mất tại chỗ, cửa lớn quấn dây leo 'rầm' một tiếng đóng lại.

Hoa Vụ: "???"

Nóng nảy thế à?

Ừm, phản diện mà.

Nóng nảy chút cũng dễ hiểu thôi.

......

......

Từ sau buổi tối bóng đen xuất hiện đó, cách hai ngày nó sẽ ra một lần, sau đó chưa nói được mấy câu đã đóng sầm cửa lại, không còn động tĩnh nữa.

Hoa Vụ không sao cả, dù sao ở chỗ này thân thể của cô cũng có thể nghỉ ngơi, cô coi như dư thêm một nửa thời gian, bắt đầu cố gắng học tập.

Hoa Vụ học kiến thức lý thuyết rất nhanh, gần đây viện trưởng đã bắt đầu dạy cô một vài phép thuật đơn giản.

Trước tiên Hoa Vụ học phép đổi màu tóc cho mình đã.

Mới đầu cô khống chế không tốt lắm, màu sắc không phải nửa vàng nửa xanh lá thì là trên hồng dưới tím.

Đến khi cô nắm giữ xong thì màu tóc nhập mộng không ngày nào trùng ngày nào.

Hôm nay Hoa Vụ với quả đầu xanh lục lại lần nữa tiếp kiến bóng đen đi ra từ cửa lớn.

Bóng đen kia vẫn là dáng vẻ thổi một hơi cũng có thể tan ấy.

Chắc là trong khoảng thời gian này bị cái người triệu hoán phản nghịch chọc tức, bây giờ nó chỉ chịu đi đến cổng, không muốn tiến nhiều hơn một bước nữa.

"Hi." Hoa Vụ duỗi tay chào hỏi nó: "Ta còn tưởng hôm nay mi không ra cơ."

"......"

Bóng đen vặn vẹo một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Dây leo màu đen nhanh chóng sinh trưởng, bò đầy mặt đất, nở rộ từng bông hoa, hương thơm trong không khí ngào ngạt lại không gay mũi khiến cho người ta thư thái.

"Cô có muốn trở thành thầy ma pháp giỏi nhất không." Giọng bóng đen trở nên mập mờ, mang theo vẻ mê hoặc và dụ dỗ.

Ánh mắt Hoa Vụ hiện vẻ mê đắm, thân thể cô bắt đầu đi về bên kia.

Dây leo sinh trưởng nhanh hơn, một cây nhanh nhất đã đến bên chân Hoa Vụ, xúc tu chạm tới chân cô, bò lên theo cẳng chân cô.

Chỉ trong chốc lát, hai chân cô đã bị dây leo quấn kín mít, cô như mọc ra từ bụi hoa.

"Ta có thể cho cô trở thành người tôn quý nhất trên đại lục, đứng ở độ cao không ai sánh được, có được sức mạnh to lớn......"

Dây đằng đã quấn đến hông Hoa Vụ.

Đại BOSS còn vẫn đang mơ mộng về tương lai, Hoa Vụ chỉ cần thần phục nó, nó sẽ ban cho cô tất cả.

Tóm lại là mơ mộng tương lai rất cao xa.

"Phụt......"

Tiếng cười đột ngột vang lên từ phía sau.

Dường như bóng đen nhận thấy cái gì đó, một trận gió từ phía cửa lớn thổi tới.

Bóng hình Hoa Vụ bị dây leo cuốn lấy bắt đầu tan rã, dây leo mất đi mục tiêu rơi rụng trên mặt đất, xúc tu mơ màng thăm dò.

Hoa Vụ đứng ở nơi xa hơn, khoanh tay nhìn về bên này.

"Cô......"

Lần này bóng đen thật sự vặn vẹo.

Cô thi triển ma pháp khi nào?

Cái vừa rồi lại chỉ là ảo ảnh của cô!

Hoa Vụ khẽ thở dài, "Vị này...... Ngài Tà Thần à, lấy tài năng của tôi, tùy tiện học học cũng có thể trở thành người trên người, điều kiện của mi chẳng mê người tẹo nào."

Bóng đen đã không duy trì nổi hình người nữa, co thành một nhúm, giận dữ quát: "Vậy cô triệu hoán ta làm cái gì!!"

Hoa Vụ vô tội xòe tay: "Ta không triệu hoán mi, là chính mi đột nhiên chạy vào thân thể ta. Không mời mà đến chính là mi."

"...... Cái rắm ý!"

Cuối cùng bóng đen không thể nhịn được, mở miệng mắng.

"Đừng không lễ phép như vậy nha."

"......"

Dường như bóng đen đang lặng lẽ mắng, sau đó thì biến mất tại chỗ, tiếng đóng cửa còn lớn hơn cả trước kia.

......

......

Lần này sau khi bóng đen biến mất, đã mười ngày Hoa Vụ chưa gặp lại nó.

Chờ nó xuất hiện lại lần nữa thì Hoa Vụ đang ngồi trên cầu gỗ, dùng một cây gậy trúc câu bộ xương khô trong sông máu.

Không biết trên cây gậy trúc kia có cái gì, dẫn tới những bộ xương khô đó nối đuôi nhau tiến đến chỗ cây gậy trúc.

Sau đó nhanh chóng bị dòng nước chảy xiết cuốn đi.

Lúc sau lặp lại trình tự lúc trước.

Hình ảnh kia trông thực sự hơi buồn cười.

Người bình thường chỉ sợ không dám tới gần dòng sông máu này......

Bóng đen ở cửa chần chừ trong chốc lát, thấy cô không hề động đậy, cuối cùng chậm rãi bay tới bên bờ sông máu.

"Oa, cuối cùng mi cũng chịu ra rồi." Hoa Vụ thấy nó tới đây, biểu cảm rất khoa trương.

Bóng đen không để ý tới lời của cô, hỏi thẳng: "Cô nói không phải cô triệu hoán ta?"

Hoa Vụ nhướng mi, nhiều ngày như thế, nó chỉ nghĩ mỗi việc đó à?

"Ừ, ta chỉ là vào nhầm một cái trận ma pháp, sau đó mi lại xuất hiện một cách khó hiểu."

"......"

Hoa Vụ giở sách được một khoảng thời gian, đại khái cũng biết là chuyện như thế nào.

Cấm địa kia là bởi vì có người triệu hoán Tà Thần ở nơi đó, cuối cùng trở nên hoang phế.

Việc lúc trước đã không thể kiểm chứng, nhưng Hoa Vụ kết hợp với ghi chép trong sách và tình huống trước mắt, rất có thể là lúc trước người triệu hoán Tà Thần đó vẫn chưa hoàn thành một bước cuối cùng.

Buổi tối hôm đó sau khi trận ma pháp bị kích hoạt, nguyên chủ đi đúng vào trong trận ma pháp.

Cho nên vị này Tà Thần mới có thể xuất hiện trong thân thể cô, còn cho rằng là cô triệu hồi nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play