Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Hoa Vụ giống như người máy, sau khi lặp đi lặp lại mười lần, cuối cùng cũng kết thúc.
Viện trưởng bảo cô tạm thời không cần đến lớp, hai ngày này dọn đồ của cô tới đây trước, thu xếp ổn thỏa rồi lại nói chuyện khác.
"Thưa thầy, con có chuyện muốn nói với người."
"Nói đi." Viện trưởng đang phấn chấn.
"Về chuyện vì sao khi nhập học con kiểm tra không ra thiên phú."
Nụ cười trên mặt viện trưởng chợt tắt, mấy năm nay ông bận bịu chuyện khác, ít quản lý chuyện học viện, không ngờ lại xuất hiện chỗ sơ suất như vậy.
"Học trò ngoan, con yên tâm, chuyện này thầy nhất định sẽ điều tra rõ."
"Con biết là ai làm."
"Cái gì?"
Hoa Vụ lặp lại lời của mình: "Con biết là ai làm."
"......"
......
......
Thư viện.
Giang Thượng Tình và mấy bạn học ở chỗ này tra một vài tư liệu, đang nhỏ giọng nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, một con hạc giấy bay từ ngoài cửa sổ vào, đáp xuống trên bàn trước mặt Giang Thượng Tình.
Con hạc giấy này giống như chỉ có Giang Thượng Tình thấy, người còn lại đều không nhìn thấy.
Cô ta nhân lúc những người khác không chú ý thì lấy hạc giấy tới, một giọng nói lập tức vang lên bên tai cô ta.
Giây tiếp theo, Giang Thượng Tình đột nhiên đứng dậy, mang bàn ghế đi, người bên cạnh đều sôi nổi quay đầu nhìn.
"Chị Tình?"
Người bên cạnh cũng bị dọa giật mình.
Không biết Giang Thượng Tình đột nhiên đứng dậy làm cái gì.
Hạc giấy trong tay Giang Thượng Tình đã bị cô ta niết biến dạng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Chị Tình, chị không thoải mái sao?"
"Chị Tình?"
"...... Không, không sao." Giang Thượng Tình hoàn hồn.
Giang Thượng Tình bồn chồn không thôi, không thể ở lại lâu hơn nữa, cô ta vừa định rời đi thì đã nghe thấy một tiếng ồn nhỏ truyền tới từ cầu thang.
Tiếp theo tiếng động kia nhanh chóng truyền sang bên này.
Giang Thượng Tình ngẩng đầu thì thấy Lỗ chấp sự hùng hổ đi tới.
"Sao Lỗ chấp sự lại đến đây?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chị Tình, tình huống này là sao vậy?"
Giang Thượng Tình lắc đầu, cô ta cũng không biết chuyện gì.
Nhưng cô ta có dự cảm chẳng lành.
Cô ta vừa rồi nhận được tin tức, viện trưởng nhận Tuyết Li làm học trò.
Cô ta động tay động chân trong kiểm tra khi nhập học, không để người ta phát hiện thiên phú của cô để cô không gặp được người thầy tốt.
Ai ngờ cô không theo người thầy ban đầu mà lại trực tiếp thành học trò của viện trưởng.
Đáy lòng Giang Thượng Tình càng thêm hoảng loạn, cô ta nhìn Lỗ chấp sự lập tức đi thẳng về phía bọn họ, cuối cùng dừng ở trước mặt bọn họ.
Bạn học bên cạnh Giang Thượng Tình luống cuống cả lên, sôi nổi bắt đầu nhớ lại liệu trong khoảng thời gian qua bọn họ có làm chuyện gì ngỗ hay không.
Lỗ chấp sự phụ trách kỷ luật của học viện.
Chỉ có phạm sai lầm mới bị Lỗ chấp sự tìm tới cửa.
Trong khi mọi người thấp thỏm thì Lỗ chấp sự mở miệng.
"Giang Thượng Tình." Lỗ chấp sự nhìn Giang Thượng Tình, "Em đi theo chúng tôi một lát."
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Giang Thượng Tình, bọn họ cũng không thể ngờ được Lỗ chấp sự lại tìm Giang Thượng Tình.
"Chị Tình à?"
Bàn tay buông thõng bên người của Giang Thượng Tình nắm chặt, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: "Lỗ chấp sự, có chuyện gì sao?"
Lỗ chấp sự căng mặt, giọng điệu như thường: "Đừng hỏi nhiều, đi theo chúng tôi là được."
"......"
Chuyện Giang Thượng Tình bị Lỗ chấp sự mang đi nhanh chóng truyền khắp học viện
Lúc ấy Hoa Vụ đang ở ký túc xá cũ thu dọn đồ đạc, bạn cùng phòng trở về từ bên ngoài kể việc này cho cô nghe.
"Cũng không biết là mắc lỗi gì...... Với cả Giang Thượng Tình kia vẫn là tân sinh viên có thiên phú tốt nhất năm nay đấy."
Thiên phú tốt nhất · Hoa Vụ đang ở vùi đầu thu dọn đồ.
Bạn cùng phòng lải nhải nửa ngày mới nhận ra cô đang dọn đồ, "Cậu muốn đi đâu thế?"
"Tớ theo một người thầy rồi, muốn dọn tới ở."
"Hả?"
Thầy dễ tìm như vậy sao?
Các thầy của học viện nào có tùy tiện nhận học trò chứ!!
......
......
Sau tin Giang Thượng Tình bị mang đi thì tin viện trưởng nhận học trò cũng nhanh chóng lan truyền.
Cái tên Tuyết Li này, đa phần mọi người đều rất lạ lẫm.
Bọn họ không biết vì sao viện trưởng lại nhận Tuyết Li làm học trò, tò mò cô có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng mà dường như viện trưởng cố ý phong tỏa tin về thiên phú của cô, cho nên người trong học viện đều chỉ biết cô là một học sinh bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.
Hoa Vụ đã thu dọn phòng xong.
Hôm nay viện trưởng không ở đây, để lại cho cô hai quyển sách, bảo cô đọc trước.
Hoa Vụ nắm tay, cổ vũ cho mình: "Trở thành vương giả, bắt đầu từ tìm chống lưng!" Sau đó mở sách ra.
【...... Cô đang nói tiếng người đấy à?】 Diệt Mông thình lình nhảy ra.
"Tiếng của thần."
【Có nữ chính nào giống như cô không?】
Nữ chính phải dựa vào chính mình!
Không phải dựa vào người khác!!
Tinh thần không ngừng vươn lên chạy đi đâu rồi!!
Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng, "Ta nỗ lực tìm hậu trường chẳng được coi là không ngừng vươn lên sao? Chỉ cần nỗ lực, mi đừng có quản ta nỗ lực phương diện nào."
【...... Có lý.】 Diệt Mông bị thuyết phục trong một giây, sau đó không lên tiếng, chắc lại lười biếng rồi.
Hoa Vụ ấn trang sách thở dài, hâm mộ đứa ăn hại đó quá, lười biếng vẫn cầm được lương.
Ngày nào viện trường cũng có rất nhiều chuyện, ông ấy để lại cho Hoa Vụ một ít sách, mỗi lần trở về đều kiểm tra cô có đọc sách không, kiểm tra kiến thức trong sách của cô.
Viện trưởng cũng không có ý định để cô đi học cùng học sinh khác, Hoa Vụ liền ung dung ở nhà.
Hoa Vụ tạm thời không biết tình huống phía Giang Thượng Tình, chỉ biết Giang Thượng Tình đã rất nhiều ngày không lộ diện.
......
......
Ban ngày Hoa Vụ đọc sách, có đôi khi xem sách viện trưởng để lại, có đôi khi xem quyển sách cô đào ra kia.
Thỉnh thoảng sẽ tới thư viện riêng của viện trưởng nhìn xem...... Kho sách của viện trưởng rất lớn, rất nhiều bộ sách đều đã không xuất bản nữa, cực kỳ có ích với Hoa Vụ.
Viện trưởng thấy cô thích đọc sách như vậy, trực tiếp vẽ trận ma pháp ở phòng cô, để cô có thể truyền tống thẳng từ phòng tới thư viện.
Buổi tối Hoa Vụ lại nằm mơ.
Vẫn là giấc mơ kia.
Dòng nước màu máu chảy xiết dưới cầu gỗ, tiếng kêu gào đau đớn, thảm thiết làm lòng người buồn phiền bực bội.
Gần như ngày nào cô cũng sẽ mơ thấy giấc mơ này.
Cô cũng lười giãy giụa, hoàn toàn mặc kệ, ngày nào cũng đứng thiền trên cầu gỗ.
Nhưng hôm nay Hoa Vụ phát hiện cô cử động được.
Dây leo màu đen quấn quanh kiến trúc đằng xa nở ra những bông hoa màu đỏ máu, mang theo hương thơm mê người nào đó.
Hoa Vụ đi xuống cầu gỗ, đi về phía tòa kiến trúc kỳ quái.
Cô càng tới gần thì những đóa hoa đó càng nở rộ, mùi hương nồng nàn cũng không gay mũi, trái lại làm người ta cảm thấy thả lỏng, yênn tâm, bất giác đi về bên đó.
Hoa Vụ nhếch môi, chụm tay tiếp tục đi về phía bên kia.
Dây leo bắt đầu lui về hai bên, lộ ra một cánh cửa lớn màu đen khắc hoa, cánh cửa lặng lẽ mở ra, bên trong tối đen như mực.
Hoa Vụ đứng ở cửa thò đầu vào xem.
Những dây leo đó yên lặng chờ đợi, không hề thúc giục cô.
Cuối cùng Hoa Vụ vẫn nâng chân lên, mắt thấy sắp bước vào rồi nhưng giây tiếp theo cô lại thu về.
"Mi muốn ta đi vào, ta cứ không vào đấy." Hoa Vụ chắp tay như ông cụ non, "Có giỏi thì mi đi ra đi."
Không ai đáp lại.
Tiếng gầm của dòng sông máu truyền tới từ phía xa.
Hoa Vụ đợi một lát, xoay người quay về cầu gỗ.
Cánh cửa kia từ từ đóng lại, dây leo lại lần nữa bao phủ lên.
====
Mấy hôm trước tui vướng tìm trường tìm ngành học các thứ nên không đăng chương é, giờ xong rồi thì đăng chương nè.
Mục tiêu tháng 8 này sẽ là edit hết truyện nhé, sẽ cố gắng bão chương một ngày nào đó trong tháng nhenn :33