Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Thầy Đa Kỳ cảm thấy Hoa Vụ đã bị kích thích, không chịu chấp nhận hiện thực, tận tình khuyên bảo khích lệ cô.
Hoa Vụ hơi bất lực, cô chỉ đơn thuần muốn làm kiểm tra mà thôi.
Kiểm tra thiên phú cũng đâu phiền gì!!
Thậm chí còn không cần xin chỉ thị học viện, thầy Đa Kỳ tự đưa cô đi kiểm tra cũng được.
Hoa Vụ nhẫn nhịn, thuận theo lời thầy Đa Kỳ: "Thầy cho em thử lại một lần, nếu vẫn là như thế, thì em cũng hết hy vọng."
Thầy Đa Kỳ cũng không ngờ Hoa Vụ cố chấp đến thế, một lúc sau đành phải đồng ý, "...... Thôi được rồi."
Trên đường đi thầy Đa Kỳ còn không ngừng cảnh báo trước cho Hoa Vụ.
Chỉ sợ cô vì việc này mà xảy ra vấn đề gì đó về tâm lý.
......
......
Nửa giờ sau.
Mọi người thi nhau chạy tới chen lấn trong phòng, mà Hoa Vụ đứng ở giữa trở thành tiêu điểm.
Những người này bao gồm viện trưởng học viện và Lỗ chấp sự hôm đó, còn lại cũng đều là cấp cao của học viện.
Ban nãy đúng lúc bọn họ đang mở họp, thầy Đa Kỳ đột nhiên phái người tới truyền tin, mọi người nghe tin xong thì cùng tới đây luôn.
Dưới yêu cầu của những người này, Hoa Vụ đặt tay lên đá ma thuật hết lần này đến lần khác để kiểm tra thiên phú.
Đá ma thuật có màu trong suốt, nếu người có thiên phú trở thành thầy ma pháp đặt tay lên thì đá ma thuật sẽ căn cứ theo thuộc tính của thầy ma pháp hiện ra các màu sắc khác nhau.
Màu sắc bắt đầu từ đáy, giống như dòng nước lấp đầy đá ma thuật.
Đá ma thuật càng đầy thì thiên phú càng cao.
Mà lúc này, đá ma pháp trước mặt bọn họ tràn ngập ánh sáng tím, bên trong còn có tia chớp cực nhỏ xẹt qua.
"Không chỉ có thiên phú cấp Thần, lại còn là hệ Lôi......" Ông lão đứng ở phía trước nhất kích động run rẩy cả hai tay, ánh mắt nhìn Hoa Vụ rực cháy niềm vui.
"Hệ Lôi chính là thiên phú hiếm có."
"Tin được không tin được không, lần này học viện chúng ta nhặt được kho báu rồi."
"Con à, mau tới đây!"
Người bên kia mồm năm miệng mười nói chuyện, đa phần mọi người đều kích động, nhưng cũng có người ánh mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hoa Vụ buông tay ra, đi đến trước mặt ông lão nhiều tuổi nhất, cũng là viện trưởng học viện phép thuật.
Ông lão kích động xong rồi, bắt đầu nhíu mày hỏi thầy Đa Kỳ : " Sao lúc trước nhập học lại không kiểm tra ra?"
Thiên phú tốt như vậy, thiếu chút nữa đã mai một rồi!!
Viện trưởng càng nghĩ càng giận, ánh mắt nhìn thầy Đa Kỳ cũng lộ ra chút hung ác.
Thầy Đa Kỳ còn đang trong trạng thái mơ màng.
Lúc ấy ông cảm thấy Hoa Vụ nói 'Em cảm thấy thiên phú của em không chỉ có vậy ' chỉ là đang nói vớ vẩn.
Ai có thể ngờ thật sự là......
"Viện trưởng, tôi...... Tôi không rõ lắm mà." Ông cũng đâu có tham dự kiểm tra học sinh mới năm nay, em ấy chỉ bị phân đến lớp của ông mà thôi.
"Lẩm cẩm!!" Viện trưởng biết việc này không thể trách Đa Kỳ được, tức không có chỗ bộc phát, chỉ có thể ra sức gõ ma trượng trong tay xuống mặt đất.
Một người đàn ông đứng ở bên trái nói: "Có lẽ là sơ suất ở phân đoạn nào đó."
Hoa Vụ nhìn ông ta một cái, người đàn ông mặc áo choàng ma thuật màu lam, là một vị Ma Đạo Sư.
Cấp bậc của thầy ma pháp bắt đầu từ học viên, đến thầy ma pháp sơ cấp, trung cấp, cao cấp, sau đó là Ma Đạo Sư.
Sau Ma Đạo Sư còn có Đại Ma Đạo Sư, cùng với Thánh Ma Đạo Sư.
Rất nhiều người đến thầy ma pháp cao cấp thì không thể tiến cao hơn nữa.
Có điều Ma Đạo Sư cũng không khan hiếm như vậy, nhưng số lượng Đại Ma Đạo Sư toàn bộ đại lục ước chừng cũng chỉ trên dưới một trăm người.
Mà Thánh Ma Đạo Sư cộng lại cũng không vượt quá hai bàn tay.
Viện trưởng học viện phép thuật là Thánh Ma Đạo Sư.
Hoa Vụ thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu xuống, giống như một học sinh ngoan ngoãn.
"Chuyện kiểm tra thiên phú quan trọng như vậy, mà sơ sẩy được hả?" Viện trưởng không tìm được người trút giận, trực tiếp lạnh mặt răn dạy những người ở đây một phen: "Ta thấy mấy năm nay các người quản lý cấp dưới quá lỏng!"
Chờ ông ấy dạy dỗ mọi người xong, có vẻ đã thoải mái, gương mặt lại hiền từ nở nụ cười, "Cô bé à, lại đây nào."
"Thiên phú của con quả thật không tệ, có điều ma pháp hệ Lôi không nhiều lắm...... Chi bằng con làm học trò cuối cùng của ta đi."
"Viện trưởng!!" Những người còn lại còn đang chìm trong lời răn dạy, nghe thấy lời này của viện trưởng thì nhao nhao cất tiếng, "Sao ngài lại không chơi đẹp thế!!"
Đệ tử thiên phú cấp Thần, ai mà không muốn?
"Cô bé à, trên danh nghĩa ta vẫn chưa có học trò, nếu con bái ta làm thầy, vậy con chính là học trò cuối cùng của ta."
"Học trò cuối cùng cái tốt chứ, phía trên cũng không ai che chở. Con bái ta làm thầy, ngày mai ta sẽ bảo các đàn anh của con đi tìm một cây ma trượng cho con! Những thứ tốt của ta, con tha hồ chọn."
"Ta......"
Vài người bắt đầu ra sức đẩy mạnh chào hàng bản thân để làm thầy của Hoa Vụ.
Học sinh thiên phú cấp thần, chỉ cần cô không chịu thua kém, về sau nhất định Thánh Ma Đạo Sư sẽ có một vị trí nhỏ cho cô.
Đây cũng là lý do vì sao người có thiên phú như cô được xưng là thiên phú cấp Thần, bởi vì Thánh Ma Đạo Sư tương đương với sự tồn tại của 'Thần'.
Có thể trở thành sư phụ của Thánh Ma Đạo Sư, sao có thể không mê người!
"Xùy xùy xùy...... Mấy anh làm sao vậy." Viện trưởng thổi râu trợn mắt.
Vất vả lắm mới gặp được hạt giống thiên phú tốt như vậy, viện trưởng cũng không muốn nhường cho người khác.
Thậm chí có mấy người còn xô đẩy nhau, thầy Đa Kỳ bị chen đến bên cạnh, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ông là ai?
Ông đang ở đâu?
Ông đang làm gì?
Sao mọi chuyện lại phát triển thành cái dạng này vậy?
Em ấy không phải học sinh của mình sao?!
Nhưng mà Đa Kỳ nghĩ thì nghĩ như vậy, cũng không dám tiến lên tranh đoạt.
Học sinh thiên phú loại này, cho dù bái ông ta làm thầy, ông ta cũng không biết nên dạy như thế nào.
......
......
"Được rồi!" Viện trưởng dùng ma trượng gõ vài cái trên mặt đất, sửa lại quần áo bị lôi kéo xộc xệch, nghiêm túc nói: "Để con bé tự chọn!"
Ma pháp sư thiên phú cấp Thần, có tư cách lựa chọn sư phụ của mình.
Hoa Vụ do dự, tầm mắt đảo qua giữa họ, sau một lúc lâu nghẹn ra mấy chữ: "Không thể chọn tất sao?"
Đằng sau nữ chính có thêm mấy...... Sư phụ thì sao chứ?
Người lớn sẽ không chọn!
Viện trưởng vui vẻ, nhẹ vỗ lên tay cô: "Ái chà! Cô nhóc con này còn tham lam lắm đấy!"
Đương nhiên Hoa Vụ vẫn không chọn tất, dù sao cô còn chưa phải người lớn.
Dưới tình huống không thể chọn tất, đương nhiên Hoa Vụ sẽ lựa chọn địa vị cao nhất.
Cho nên viện trưởng rất vui khi có một đệ tử duy nhất.
Viện trưởng vui mừng ra mặt, ngay lập tức lôi ra không ít đồ tốt, thế thì thôi đi nhưng ông cụ còn chẳng tha những người khác, bảo mỗi người bọn họ cho một phần quà mới qua chuyện.
Hoa Vụ: "......"
Xem đi! Điểm tốt của chuyện có chỗ dựa đấy!
......
......
Chờ nhóm người này đi hết thì viện trưởng đưa cô về chỗ ở của ông ấy, viện trưởng đã rất nhiều năm không có thu nhận học trò, tất cả họ trò trên danh nghĩa đã sớm ra ngoài, rải rác ở những nơi khác nhau.
"Về sau con sẽ ở phòng này." Viện trưởng đưa Hoa Vụ tới một căn phòng sáng sủa, "Bên cạnh chính là phòng của thầy con."
Hoa Vụ quan sát căn phòng, rộng hơn căn phòng cô đang ở nhiều.
"Thế nào, thích phòng này không?"
"Dạ thích, cảm ơn viện trưởng ạ."
"Sao còn gọi viện trưởng nữa!!" Viện trưởng không vui: "Gọi thầy!"
"...... Dạ thầy."
"Aizz." Viện trưởng vuốt râu, "Gọi thêm vài tiếng nữa đi."
"......"
====
Cứ tưởng chị sẽ chọn thầy Đa Kỳ, nhưng không +.+