Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

Ở nhà ăn học viện.

Cô gái đầu tóc vàng óng hơi xoăn bê khay đến một vị trí nào đó, cô gái đang ngồi ở vị trí kia lập tức đứng dậy: "Chị Tình."

Giang Thượng Tình ra hiệu cô ta ngồi: "Chuyện cấm địa thế nào rồi?"

Hai ngày trước Giang Thượng Tình không ở học viện, hôm nay mới trở về.

Vừa về thì cô ta lập tức tìm Kỳ Lạp thăm dò tiến triển sự việc.

Kỳ Lạp: "Em làm theo chị, đẩy cậu ta vào trong trận ma pháp kia...... Lúc đó đúng là cậu ta cũng bị nhốt lại, sau đó bọn em chạy ra ngoài."

Lúc đó Kỳ Lạp rất sợ.

Sợ trận ma pháp kia dùng để giết người.

Nhưng sau đó cô ta nghe nói giáo viên đã đưa Tuyết Ly ra ngoài, dường như học viện cũng không phát hiện có gì không đúng.

Kỳ Lạp cẩn thận hỏi: "Trận ma pháp kia dùng để làm gì vậy chị Tình?"

Giang Thượng Tình: "Đây không phải chuyện em nên hỏi."

Kỳ Lạp đáp một tiếng: "Vậy tiếp theo làm sao?"

"Theo dõi nó là được." Giang Thượng Tình nói: "Nếu nó có hành động gì kì lạ thì em báo cho chị."

"Được." Kỳ Lạp suy nghĩ, xong vẫn nói chuyện hai ngày nay cho cô ta: "Hai ngày này cậu ta cứ toàn chạy tới thư viện, đây có tính là kì lạ không?"

"Nó đến đấy làm gì?"

"Chắc là đọc sách thôi." Chẳng qua trước đó cô ta cũng luôn chờ ở thư viện, hình như cũng không phải chuyện kì lạ gì.

"Không làm chuyện gì khác à?"

"Không có."

Giang Thượng Tình suy nghĩ một lúc, bảo Kỳ Lạp tiếp tục theo dõi.

......

......

Hôm nay Hoa Vụ không đến thư viện, cô đi nhuộm tóc cho mình.

Tóc của nguyên chủ có màu đen, màu tóc này cũng không hiếm ở học viện, nhưng mà cũng không phải màu tóc chủ yếu.

Những học sinh khác trong học viện có đủ loại màu tóc, Hoa Vụ cảm thấy mình nên nhập gia tùy tục.

Vậy nên cô nhuộm cho mình màu trắng bạc.

Lúc đầu cô muốn nhuộm màu đỏ rực cháy, nhưng ông chủ tiệm nhuộm nói cô không hợp màu tóc đó, Hoa Vụ là một nhân vật chính giỏi nghe ý kiến quần chúng nên cuối cùng chọn màu trắng bạc theo đề cử của ông chủ.

"Học sinh của học viện pháp thuật muốn đổi màu tóc thì dùng phép là được rồi, ít người tìm đến chỗ của tôi nhuộm tóc lắm." Ông chủ tự nhuộm cho Hoa Vụ, miệng nói không ngừng.

"......"

Còn có loại phép thuật này hả?

Thế chẳng phải sau này cô có thể mỗi ngày một màu tóc ư?

Đây là cách nhuộm tóc không ô nhiễm không độc hại à?

"Chắc cháu là học sinh mới năm nay đúng không?" Ông chủ cười ha ha: "Không sao, năm sau cháu có thể dùng phép thuật rồi."

Trong câu nói của ông chủ lộ ra chút ghen tị.

Thầy ma pháp ở thế giới này không nhiều, chín phần mười là người bình thường, một phần mười còn lại không chỉ gồm thầy ma pháp mà còn có kỵ sĩ.

Có điều kỵ sĩ lại chiếm hơn một nửa của một phần mười này.

Hoa Vụ nhuộm tóc xong đi ra, mái tóc dài màu trắng bạc chạm đúng đến eo, màu sắc này làm nổi vật khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, như tinh linh giữa núi rừng.

Hoa Vụ quay lại ký túc xá, bạn cùng phòng cũng đang ở đó, nhìn màu tóc đã được nhuộm của cô, hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại đổi màu tóc?"

"Không đẹp hả?"

Bạn cùng phòng chăm chú nhìn cô, chân thành khen: "Cực kì đẹp."

Hoa Vụ gật đầu phụ họa: "Tớ cũng cảm thấy vậy."

Bạn cùng phòng im lặng mấy giây, nghĩ xong rồi nói: "Sao mấy ngày nay cậu thay đổi đôi chút thế?"

Bởi vì bọn họ không cùng cấp bậc, giao lưu lúc học tập cũng không nhiều, thời gian sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi cũng không giống nhau nên cũng không tiếp xúc gì nhiều.

Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy Tuyết Ly bây giờ không giống trước kia.

Hoa Vụ: "Ài, bị dọa mà ra đó."

Bạn cùng phòng lập tức không hỏi nữa.

......

......

Tối đến Hoa Vụ mơ một giấc mơ, rằng cô đang đứng trên một cây cầu gỗ, dưới cầu gỗ là dòng nước máu đỏ chảy xiết.

Mà trong nước máu có mấy bộ xương và thấp thoáng bóng hình người, bọn họ giãy giụa ở bên trong, gào thét, kêu thảm, muốn túm lấy cầu gỗ.

Nhưng mà dòng máu chảy xiết, bọn họ không thể túm được cầu gỗ được, bị dòng nước cuốn trôi vào bóng tôi.

Xa xa phía cầu gỗ có một tòa nhà bị dây leo màu đen quấn quanh, dây leo mọc lung tung che giấu hình dáng ban đầu của tòa nhà.

Hoa Vụ muốn rời khỏi cầu gỗ, nhưng cô làm kiểu gì cũng không nhấc chân lên được, cơ thể giống như bị dính chặt vào cầu gỗ.

"......"

Ác mộng nha!!

Hoa Vụ phát hiện không động đậy được, nhanh chóng từ bỏ giãy giụa, ôm cánh tay nhắm mắt lại luôn.

Những tiếng gào thét, kêu thảm thiết trong dòng máu hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô.

Khi Hoa Vụ tỉnh lại từ trong giấc mơ, ngoài trời vẫn chưa sáng, cô từ từ thở ra một hơi, đứng dậy uống miếng nước, sau đó quay lại giường, lấy một quyển sách dày cộp cũ nát ở dưới gối ra.

Quyển sách này không có trong thư viện, Hoa Vụ tìm thấy ở bên ngoài.

Ghi chép liên quan đến Tà Thần trong thư viện rất ít.

Hoa Vụ tiện tay lật đến chỗ hôm trước đã xem, phía trên có viết dòng chữ nhỏ 'Sự hình thành và triệu hoán Tà Thần'.

Trong sách không nói rõ Tà Thần hình thành như thế nào, bởi vì không ai biết được nguyên nhân thật sự cả.

Có chỗ nói bọn họ cũng từng là thầy ma pháp, nhưng vì một số nguyên nhân mà rơi vào bóng tối, trở thành Tà Thần.

Cũng có chỗ nói Tà Thần sinh ra từ oán khí trong trời đất......

Tà Thần cũng không phải chỉ ai đó, mà là một quần thể, bọn họ có phép thuật bóng tối mạnh mẽ, một khi xuất hiện thì sẽ tạo ra chiến tranh, mang đến vô vàn tai họa cho con người.

Cho nên mới có lệnh cấm không cho bất kì ai triệu hoán Tà Thần.

Một khi bị phát hiện thì sẽ liên lụy toàn tộc.

Lệnh cấm tồn tại từ xưa đến nay, nhưng mà trong lịch sử vẫn có rất nhiều người muốn triệu hoán Tà Thần.

Hoa Vụ lật sách, sắc trời bên ngoài dần sáng lên, cô nghe thấy tiếng động của bạn cùng phòng.

Chắc là thấy trong rèm của cô có ánh sáng, bạn cùng phòng ở bên ngoài khẽ gọi cô, sau khi nghe được câu trả lời của Hoa Vụ thì mới lớn giọng lên.

"Sao hôm nay cậu dậy sớm thế."

"Kế hoạch tốt nhất cho một ngày vào buổi sáng."

"???"

Bạn cùng phòng nghi ngờ đầu óc đàn em của cô ấy bị dọa sợ lúc ở trong cấm địa, không dám nói chuyện kích thích cô.

Hôm nay Hoa Vụ cũng phải đi học, chỉ là cô còn có một việc phải làm.

Cho nên từ sáng thầy Đa Kỳ đã nhìn thấy học sinh xông vào cấm địa đến chỗ Lỗ chấp sự.

"Tuyết Ly, sao em ở đây?"

Hai tay Hoa Vụ khoanh trước người, lễ phép gật đầu: "Em chào thầy ạ."

"Ừm ừm ừm, cơ thể em còn khó chịu ở đâu không?"

"Dạ không, em khỏe lắm ạ."

Thầy Đa Kỳ yên tâm: "Vậy bây giờ em tới đây làm gì?"

Hoa Vụ nói ra mục đích đến đây của cô: "Em muốn kiểm tra thiên phú một lần nữa."

"Hả?"

Thầy Đa Kỳ bị yêu cầu này của cô làm cho ngơ ngác, sau đó khó hiểu hỏi: "Đang yên đang lành sao lại muốn kiểm tra thiên phú lần nữa?"

"Em cảm thấy thiên phú của em không chỉ có thế."

"......"

Kiểm tra lúc vừa nhập học còn có thể giả hả?

Hay là chuyện chỗ cấm địa dọa cho học sinh này của ông sợ hãi, cảm thấy thiên phú của mình quá kém nên không cam tâm?

Thầy Đa Kỳ ho nhẹ một tiếng: "Tuyết Ly, mặc dù thiên phú này không có cách nào thay đổi nhưng mà nó cũng không quyết định tất cả được, cố gắng mới có thể giúp em trở nên mạnh hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play