Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Nhà của Hoa Vụ vốn đã nhỏ, nay lại thêm một người càng lộ vẻ chật chội khiến Hoa Vụ cảm giác như chỗ nào cũng có thể thấy bóng dáng của Thời Ưu.

Cô hơi hối hận vì đã cho cậu dọn tới đây......

Nhưng mà cũng không có thuốc hối hận.

"Xem phim không?" Thời Ưu vừa ra khỏi nhà tắm đã rúc tới bên cạnh Hoa Vụ, cầm ipad hỏi cô: "Tôi tìm được một bộ phim hay lắm."

Hoa Vụ không hứng thú lắm, hỏi cho có: "Hay cỡ nào?"

"Rất hay." Thời Ưu che điện thoại của cô lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, mặt đầy vẻ năn nỉ: "Cô xem cùng tôi đi."

"......"

Lúc này, cô sẽ cực kỳ hy vọng Thời Diễm có thể ra.

Ít nhất Thời Diễm sẽ không quấy rầy cô.

"Thời Diễm sẽ không dính người như cậu." Hoa Vụ cất điện thoại đi, hận sắt không thành thép: "Cậu là một chàng trai, độc lập một chút được không!"

"Thời Diễm độc lập là được, sao tôi còn phải độc lập nữa." Thời Ưu nói câu kia cực kỳ hùng hồn.

"......"

Khiến cô và Thời Diễm như đang nuôi con ý!!

Hoa Vụ nghĩ tới thì trong lòng lại nổi lên cảm giác tội lỗi, quyết định kết thúc cái đề tài này: "Cậu có muốn quay về trường nữa không?"

"Không."

Hoa Vụ nghĩ lại, cậu ta mà quay về trường học sẽ gây ra chuyện, cũng cảm thấy không về thì tốt hơn.

"Thế cậu định làm gì?"

"Tôi sẽ tìm một công việc." Thời Ưu nghiêm túc nghĩ tới chuyện này: "Cô yên tâm, tôi sẽ không ăn ở miễn phí đâu, bây giờ tôi không có tiền, có thể trả bằng thịt, chờ tôi có tiền rồi, tôi sẽ đưa thẻ lương cho cô."

"???"

Cậu đang nói cái gì thế!

Hoa Vụ hít một hơi, "Xem phim đi."

Thời Ưu hớn hở ra mặt ấn mở ipad: "Tôi đã đọc bình luận rồi, phim này rất cảm động......"

Phim có cảm động không thì Hoa Vụ không biết, dù sao thì sau đó bọn họ cũng chẳng xem, làm bậy cảm đêm.

......

......

Ngày hôm sau Hoa Vụ bắt đầu nghiêm túc đàm phán với Thời Ưu: "Chúng ta lập quy củ đi."

Thời Ưu vuốt đầu tóc rối tung, đáy mắt còn vẻ mê mang, "Hả?"

"Sau này không được thay đổi người giữa chừng nữa!!" Hoa Vụ cất cao giọng.

Thật sự cô chịu đủ rồi, cứ chớp mắt một cái lại đổi sắc mặt!!

Kích thích thì kích thích, nhưng rất lạ đó!!

Cô là một người đứng đắn đấy!!

Có vẻ Thời Ưu chẳng thấy có vấn đề gì, "Sao lại thế? Chẳng phải đều là thân thể của tôi à?"

"......"

Ừ!

Là thân thể của cậu!

Nhưng mà hai người hoàn toàn khác nhau đấy ạ!!

Cử chỉ, giọng điệu và thần thái đều khác nhau!!

Cứ tiếp tục như vậy, cô thành biến thái mất.

Nhưng cô là nữ chính, không thể làm những chuyện vớ vẩn đó được.

Hoa Vụ ghi nhớ thân phận của mình, quyết định phải phải ngăn chặn hành vi này cho bằng được.

"Không có sao chăng gì cả." Hoa Vụ mỉm cười, uy hiếp cậu: "Cậu mà không đồng ý, thế sau này ngủ ở phòng khách đi."

Hai mắt Thời Ưu trợn to, im lặng kháng nghị.

Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của Hoa Vụ, cậu cúi đầu xuống, nhận thua: "Vậy được rồi."

"Ngoan."

Thời Ưu nắm góc áo, nhỏ giọng nói thầm: "Sao cô lại không thích chứ, rõ ràng tốt lắm mà......"

Hoa Vụ buồn bã nói: "Tôi nghe được đấy."

Thời Ưu tự cảm thấy tốt ngẩng đầu nhìn cô một cái, vội vàng chạy xuống giường: "Tôi đi làm bữa sáng cho cô."

......

......

Thời Ưu nói muốn tìm công việc, thì thật sự nghiêm túc đi tìm công việc, ngày nào cũng đi sớm về khuya.

Nhưng mà có vẻ không thuận lợi lắm, mấy ngày rối cũng chưa có tin tức gì.

Sự kiện kia gây náo loạn rất lớn, hơn nữa gương mặt kia của cậu thật sự quá xuất chúng, có kha khá người nhận ra cậu.

Hoa Vụ toàn lo lắng cậu ở bên ngoại bị chọc giận, tâm lý sẽ có vấn đề.

Nhưng cô quan sát mấy ngày, phát hiện Thời Ưu không có biểu hiện khó chịu nào, ngày nào cũng cực kỳ vui vẻ ra ngoài rồi lại tung tăng quay về.

Đặc biệt là khi về nhà thấy cô sẽ giống như con chó to vậy, có thể chạy quanh cô cả tiếng đồng hồ.

"Nếu tôi vẫn mãi không tìm thấy công việc thì sao bây giờ?" Lúc ăn cơm tối, cuối cùng Thời Ưu cũng lộ ra chút buồn rầu.

Hoa Vụ còn tưởng cậu ở bên ngoài chịu quá nhiều uất ức, cuối cùng bộc phát rồi.

Kết quả giây tiếp theo lại nghe cậu nói: "Nếu tôi chỉ trả bằng thịt, cô có chê tôi không?"

"Phụt......"

Suýt thì Hoa Vụ bị sặc.

Thời Ưu vội vàng đứng dậy, lấy nước rồi lấy khăn giấy, trên mặt lộ vẻ quan tâm lo lắng.

Hoa Vụ xua xua tay, ý bảo mình không sao, "Sao cả ngày trong đầu cậu toàn nghĩ gì thế?"

"Cô đó."

"...... Thời Ưu, cậu không nên đặt tất cả sự chú ý vào tôi." Hoa Vụ thở dài: "Đời người có rất nhiều chuyện tốt đẹp."

Thời Ưu không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Tôi cảm thấy ở bên cô chính là chuyện tốt đẹp."

Dường như cậu nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt không kìm được lộ ra ý cười.

Hoa Vụ đột nhiên nói một câu, "Kể cả tôi không yêu cậu?"

Lông mi Thời Ưu rung rung, con ngươi trong trẻo phản chiếu dung nhan hoàn mỹ của cô gái đối diện, cậu nói, "Nhưng cô thích tôi mà."

Thiếu niên nghiêng người ôm lấy cô, cằm gác lên vai cô, nhẹ nhàng nói: "Ta không tham lam, cô thích tôi là được rồi."

Hoa Vụ im lặng một lắt, nâng lên ôm lấy thiếu niên.

Nhưng mà giây tiếp theo, thiếu niên lại tránh khỏi cô, gương mặt lạnh băng đảo qua bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bàn cơm, "Ăn cơm mà cứ ôm ôm ấp ấp làm gì?"

"......"

Là nhân cách chủ của anh chủ động đấy!!

Liên quan quái gì tới tôi!!

Bây giờ Hoa Vụ đã chẳng thể hiểu được lý do hai đứa này đổi nữa.

Dù sao thì chúng nó muốn đổi thì thổi......

Hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của đương sự là cô.

Mỗi ngày rời giường đều như mở chiếc hộp thần bí, bạn vĩnh viễn sẽ không biết được người mở mắt là ai.

"Đã nói với cô bao lần rồi, đừng có dung túng nó quá!!" Mày Thời Diễm nhíu thành hình chữ xuyên (川), "Ăn cơm thì ăn cho hẳn hoi, nó không biết nghĩ thì thôi, cô cũng thế à?"

"......"

Thời Diễm nói xong thì đứng dậy, nhưng hắn không có lập tức quay lại đối diện, mà là cúi xuống hôn lên trán Hoa Vụ một cái.

Sau đó thì quay lại đối diện như chưa có chuyện gì, "Ăn cơm."

"......"

......

......

Thời Ưu phát hiện ra ngoài cũng không tìm được việc thì không đi đâu nữa, nhận việc ở nhà luôn.

Thời Ưu học thiết kế, nhận việc ở nhà thì ngoài chuyện không ổn định cũng chẳng có gì bất ổn.

Nhưng mà...... Hoa Vụ không tốt lắm.

Lúc là Thời Diễm thì còn được, hắn đều tự làm chuyện của mình, cho dù ở cùng một phòng, cũng sẽ không gây trở ngại đến cô.

Nhưng Thời Ưu thì lại khác.

Kiểu gì cậu ta cũng phải gây ra một vài tiếng động để hấp dẫn lực chú ý của Hoa Vụ, sau đó lại đòi mấy cái phúc lợi vớ vẩn.

Thỉnh thoảng Hoa Vụ còn lo lắng hai người này sẽ xảy ra tranh cãi.

Nhưng mà trải qua từng ngày, Thời Ưu rất hào phóng —— dù sao thì cậu nhận định tính cả cậu và Thời Diễm mới là chỉnh thể toàn vẹn, hào phóng với bản thân cũng chả có gì xấu hết.

Thỉnh thoảng Thời Diễm sẽ có vài hành vi kỳ lạ, nhưng cũng chẳng có ý thay thế Thời Ưu.

Tóm lại hai người ở chung rất ổn, quả thật có thể gọi là mẫu mực.

Thời gian một năm sau đó, Hoa Vụ có thể nói là vừa khổ vừa sướng.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Kết thúc vị diện mười bảy.

====

Sau hơn một năm thành lập thì blog Tinh Không Các ở trên facebook sắp mốc và cần được khử mùi (mùi flop), nên là các bạn đọc đáng yêu có thể lên giúp con bé ẹt min này hong ạ🥺🥺

Tối nay sang vị diện mới nheee♥️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play