Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by Niniii.
====
Lời đồn Ân Phùng không được cứ truyền đi như vậy, một người truyền một người, cuối cùng không biết đã thành bao nhiêu phiên bản.
Đợi đến khi Ân Phùng phát hiện thì đã truyền xa đến mức ai cũng biết rồi.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn không hiểu sao lộ ra chút đồng tình.
Ân Phùng lại không có cách nào chứng minh cho bọn họ không phải mình không được, dứt khoát không để ý, mặc kệ tin đồn bay khắp nơi.
Trái lại Triệu Tứ còn gấp gáp hơn hắn: "Thủ lĩnh, ngài thật sự không giải thích hay sao?"
"Không có ảnh hưởng gì." Ân Phùng không thèm để ý.
Hắn cũng không phải thật sự không được.
Như thế này trái lại càng tốt hơn, miễn cho mấy người này kiếm thêm chuyện cho hắn.
"Nhưng sau này làm sao ngài tìm được đối tượng đây." Triệu Tứ lo lắng.
"......"
Hắn lại không muốn tìm đối tượng.
Triệu Tứ thuyết phục vài lần cũng không có kết quả, cuối cùng bạo gan hỏi Ân Phùng: "Thủ lĩnh, ngài vậy là....... Vừa ý Nữ vương bệ hạ hả?"
Vẻ mặt Ân Phùng như thường: "Chưa tới mức đó."
"Chưa tới mức đó? Vậy là có ấn tượng tốt?"
Ân Phùng cũng không nói được là cảm giác gì, ngoại trừ cảm thấy cô bị điên ra thì sự chú ý đối với cô đúng là đã vượt qua mức bình thường.
Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, cái này còn lâu mới đạt đến mức độ 'thích'.
......
......
Hai năm sau.
Đế Đô Tinh.
"Bệ hạ, bây giờ ngài vốn nên ở phòng nghị sự......" Phương Lang nhìn Hoa Vụ không biết nhảy ra từ đâu, vẻ mặt nghiêm túc: "Sao ngài lại ở đây?"
"Ta ở đâu còn phải báo cáo với các người à?" Hoa Vụ chắp hai tay sau lưng, đi bộ sang bên cạnh hắn: "Có người hỏi thì bảo không nhìn thấy ta."
"Nhưng mà......"
"Đừng có nhưng mà, nghe lệnh ta." Cô chính là Nữ vương đó!
Hoa Vụ không cho Phương Lang cơ hội khuyên ngăn, nhanh chóng xách váy chạy mất tăm.
Quả nhiên không lâu sau đó Bách Tân lập tức đến tìm người.
Phương Lang tò mò hỏi thăm với Bách Tân: "Vì sao bệ hạ lại trốn tránh hội nghị thế?"
Bách Tân cảm giác tim cũng mệt: "Gần đây chỉ có một việc duy nhất, là hôn sự của bệ hạ."
"Bệ hạ cũng không nhỏ......" Phương Lang gật đầu: "Nên tìm một vương phu."
Chuyện này đã bắt đầu đề ra từ hai tháng trước.
Nhưng Hoa Vụ nói mình chỉ muốn cống hiến sức lực cho đế quốc, chưa cần suy tính chuyện cá nhân.
Những người khác không gấp, nhưng người của hoàng thất cực kì sốt ruột.
Bọn họ chỉ có một vị công chúa như vậy, đương nhiên phải tranh thủ thời gian kết hôn, sinh hạ một đứa con.
Vậy nên mỗi lần đụng tới việc này là Hoa Vụ lập tức muốn kiếm cớ chạy mất.
Phương Lang đột nhiên đưa mắt nhìn Bách Tân, sờ sờ cằm: "Người ngoài đều nói anh rất xứng đôi với bệ hạ, tôi cũng cảm thấy như thế, không bằng......"
Bách Tân: "......"
Bệ hạ chưa muốn kết hôn mà hắn lại muốn à?
Hơn nữa hắn với Nữ vương bệ hạ......
Làm sao có thể chứ!!
Bách Tân trợn trừng mắt nhìn Phương Lang: "Bệ hạ đi hướng nào?"
"Tôi không biết."
"Suốt đoạn đường này chỉ có mỗi anh, anh không thấy hả?"
Phương Lang lắc đầu: "Không thấy."
Bách Tân nhìn kĩ hai mắt Phương Lang, nhưng mà Phương Lang sợ hãi rụt rè trước kia đã sớm biến mất, Phương Lang bây giờ đối diện với ánh mắt dò xét của hắn cũng vẫn thản nhiên như thường.
Giờ nói láo cũng không thèm chớp mắt một cái.
Sự thay đổi của một người đúng là không cần quá nhiều thời gian.
"Thôi vậy."
Bách Tân không hỏi tiếp, về truyền lời cho những người khác trước.
Phương Lang chờ người đi, lập tức đuổi theo hướng Hoa Vụ rời khỏi.
Hắn tìm thấy Hoa Vụ ở suối phun gần đó: "Bệ hạ."
Hoa Vụ đang cho cá con trong hồ ăn, Phương Lang đuổi theo, cũng không nói gì.
Phương Lang ngồi xổm bên cạnh cô: "Bệ hạ, vì sao ngài lại không kết hôn vậy?"
Cho dù là quốc vương, nữ vương trước khi kế nhiệm cũng đã có vương hậu hoặc vương phu, cho dù không có thì năm thứ hai sau khi kế nhiệm cũng sẽ bắt đầu tìm kiếm người thích hợp.
Hoa Vụ hờ hững ném đồ ăn cho cá vào trong hồ: "Cậu cho rằng ai cũng có thể xứng với ta chắc."
"Đế quốc nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, kiểu gì ngài cũng sẽ tìm được một người hợp ý nha?"Phương Lang bắt đầu nêu ví dụ: "Ví dụ như nguyên soái Bách cũng không tệ."
Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng, không đáp lời.
"Ngài không thích nguyên soái Bách hả?"
Phương Lang đã hiểu, truy hỏi: "Vậy ngài thích kiểu người nào? Tôi đi tìm cho ngài."
Hiện tại Phương Lang phụ trách ăn uống sinh hoạt của Hoa Vụ, xử lý tất cả việc vặt trong cuộc sống của cô, cho nên chuyện tìm vương phu này, hắn quả thật có quyền quản.
Hoa Vụ im lặng, "Cậu nghĩ đây là mua thức ăn à?"
Phương Lang: "......"
Với Nữ vương mà nói không phải là mua thức ăn hay sao?
Muốn mua cái nào thì mua cái đó.
Hoa Vụ: "Cậu không hiểu, loại chuyện này cần phải đôi bên tình nguyện."
"Chỉ cần ngài tình nguyện, vậy còn có thể có ai dám không tình nguyện?" Phương Lang lập tức nhận thức rõ cái lý lẽ này: "Ngài chính là nữ vương, vậy nhất định là phải ngài coi trọng trước mới được."
"......"
Tại sao không thể nói rõ được cho đứa nhỏ này nhỉ!
Hoa Vụ nghẹn một lúc lâu, bị ánh mắt nóng rực của Phương Lang nhìn chằm chằm, cô chỉ có thể nói bậy vài câu: "Nhất kiến chung tình có hiểu không? Bọn họ nguyện ý, còn ta chưa chắc đã nguyện ý đâu."
Người bình thường cô có thể để ý hả?
Nữ chính như cô không cần phô trương sao?!
Phương Lang: "......"
Cho nên không phải để cho ngài chọn trước sao?
"Đi đi, cậu xen vào làm cái gì, ở đây không có chuyện của cậu."
"......"
......
......
Hoàng thất vì việc tìm vương phu cho Hoa Vụ mà hao tâm tổn trí, nhưng Hoa Vụ căn bản không bị lay động, đấu trí đấu dũng một đoạn thời gian, hoàng thất đại khái là mệt mỏi, tạm thời dừng tâm tư này.
Hoa Vụ thi thoảng cũng sẽ liên lạc với Ân Phùng, xem hắn có làm loạn hay không.
Hành vi của Ân Phùng lâu lâu có hơi khác người, nhưng mà cũng không tính là nghiêm trọng, khả năng biến thái không tính là lớn, Hoa Vụ cũng lười sửa đúng hắn.
Hai người nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian kết thúc bằng việc Ân Phùng cúp máy.
Nhưng trước đây họ cũng như thế.
Hoa Vụ cũng không quá để ý, mỗi ngày đều rất thoải mái —— ngoại trừ lúc xử lý công vụ.
Hoa Vụ sau đó đã gặp qua Ân Phùng một lần, còn ở Ngân Phục Tinh hơn mười ngày.
Nhưng mà hai người ở chung càng giống như 'bạn bè', không có va chạm ra tia lửa gì.
Thủ hạ của Ân Phùng thiếu chút nữa giữ Hoa Vụ ở Ngân Phục Tinh.
Ân Phùng đưa Hoa Vụ lên phi thuyền: "Sau này còn có cơ hội gặp mặt không?"
Hoa Vụ khó được lúc tư duy bình thường: "Chỉ sợ không có cơ hội."
Cô còn có hai tháng, sắp tan làm.
Ân Phùng sững sờ.
Hoa Vụ ôm nỗi suy nghĩ của cha già: "Anh phải làm người cho tốt, đừng làm chuyện thương thiên hại lý."
Ân Phùng: "......"
Nói như hắn không giống người bình thường.
"Cô nói chỉ sợ không có cơ hội, là ý gì?"
Hoa Vụ nhìn về phía bầu trời, vô số ánh sao lọt vào trong mắt cô, lời nói ra lại vô cùng Chuunibyou*: "Tôi cần đi một chuyến đi dài."
*Chuunibyou (中二病): là một thuật ngữ trong tiếng Nhật, được sử dụng để chỉ những người có hành vi ảo tưởng, nghĩ rằng mình có một khả năng đặc biệt mà không ai khác có.
Ân Phùng: "???"
Ân Phùng tưởng rằng ý Hoa Vụ nói là cô sẽ rời đi, cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, vì sao Hoa Vụ nói sau này không thể gặp lại...... Cho dù cô không đến Ngân Phục Tinh, hắn cũng có thể đến Đế Đô Tinh.
Nhưng mà Hoa Vụ cũng không giải thích gì nhiều.
Ân Phùng đứng dưới bầu trời đầy sao, đưa mắt nhìn chiếc phi thuyền kia, cất cánh bay về khoảng không rộng lớn.
......
......
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Bởi vì cảm giác vị diện này hai người không có đụng chạm đến tình cảm gì, cho nên không viết bọn họ ở bên nhau.
Vị diện sau 《Tôi làm việc trong vòng lặp vô hạn》
====
Kết thúc vị diện 16, cũng kết thúc quyển thứ 3, hành trình này của chúng ta đã gần đến hồi kết, mời đón xem quyển 4 ở trang cá nhân của wattpad Tinh Không Các ☆⌒*゜
Đọc truyện ở trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor nha các bạn ✧