Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.
====
Hôm sau.
Lúc Sư Dư tỉnh lại, Hoa Vụ đã không còn ở trong phòng, hắn vùi đầu vào chỗ Hoa Vụ từng ngủ, mãi đến khi đồ tể tới đưa bữa sáng thì hắn mới dậy.
Đồ tể cũng rất khó hiểu, vì sao Sư Dư lại ngủ trong phòng Hoa Vụ.
Có điều những việc này, hắn không nên hỏi đến, cho nên đồ tể rất thức thời, làm bộ như không biết gì hết.
Biết càng ít, sống càng lâu.
"Lục cô nương đâu?"
"Cô nương sáng sớm đã đi ra ngoài." Đồ tể thành thật trả lời: "Lúc đi, cô nương dặn dò ta, chờ ngài tỉnh phải trông ngài uống thuốc."
"......" Hắn lại không phải trẻ con, sao còn phải trông hắn uống thuốc? "Nàng đi làm gì?"
Đồ tể khó xử gãi gãi đầu, không trả lời được vấn đề này.
Lục cô nương làm gì, lại không cần báo cáo với hắn, sao đồ tể biết được nàng đi làm gì chứ?
Cũng may Sư Dư không làm khó hắn, uống thuốc, ăn xong bữa sáng, bảo đồ tể mở cửa sổ ra chút.
"Công tử, bên ngoài tuyết vẫn rơi, rất lạnh......"
"Không sao, ta sẽ không xuống giường." Sư Dư nói.
"...... Vậy được rồi."
Cửa sổ mở ra, tuyết trắng đầy sân đập vào tầm mắt Sư Dư, một màu trắng tinh khôi.
Hắn nhìn bông tuyết rào rạt rơi xuống, trong lòng bình yên lạ thường.
Giữa trưa Hoa Vụ không về, đồ tể lại đến đây thay thuốc cho hắn.
Sư Dư ít nhiều gì cũng có hơi ngại, có điều trước đó Hoa Vụ đã từng thay giúp hắn, hắn vẫn miễn cưỡng chịu được.
"Nàng còn chưa về sao?"
"Chưa, công tử có chuyện gì sao?"
"...... Không."
Buổi chiều Hoa Vụ vẫn không thấy người, Sư Dư liền bắt đầu nghĩ, có phải hành vi tối qua của hắn, chọc giận nàng rồi không?
Thời gian lặng yên trôi đi, trời mùa đông tối sớm.
Mây đen ảm đạm đè nặng trên đỉnh đầu, tuyết dày nối nhau rơi xuống từ bầu trời xám xịt, bao phủ thành trì trong màu trắng bạc.
Trái tim của Sư Dư chùng xuống từng chút một, mãi đến khi trời tối hẳn, từng nhà từng nhà thắp đèn, Hoa Vụ mới vội vã quay về từ trong gió tuyết.
Cô đẩy cửa ra, khí lạnh tràn vào theo cô.
Sư Dư nằm ở mép giường đọc sách, nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn về phía cửa.
Giây tiếp theo, hắn buông cuốn sách còn chưa lật được vài trang xuống, ánh nến nảy lên lập lòe trong đáy mắt hắn, "Nàng đã trở về."
"Ừm." Hoa Vụ gỡ áo choàng dính tuyết xuống.
"Hôm nay ngươi làm gì vậy?"
"Xử lý chút việc."
"A......" Sư Dư nhìn ra Hoa Vụ không muốn nói cô đã làm gì, hắn rất thức thời không hỏi tiếp.
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa, chờ nàng ăn cùng."
"Chờ ta làm gì, nhỡ ta không về thì sao?" Hoa Vụ xoay người mở cửa, kêu đồ tể đưa đồ ăn tới đây.
Đồ tể nhìn cao lớn thô kệch, nhưng nấu ăn rất ngon.
Hoa Vụ cho hắn nhiều tiền, công việc cũng không nhiều, cho nên đồ tể rất vui lòng ở đây phục vụ.
Hắn ta đã sớm làm xong đồ ăn, hỏi qua Sư Dư rất nhiều lần, hắn đều nói không đói bụng, cho nên hắn vẫn hầm trên bếp lò nhỏ.
Lúc này Hoa Vụ vừa gọi hắn, hắn lập tức đưa đồ ăn vào trong phòng.
Lúc hai người ăn cơm, Hoa Vụ thuận miệng hỏi hắn: "Hôm nay thay thuốc rồi chứ?"
"Ừm."
"Cảm giác thế nào? Còn đau không?"
"Tàm tạm, không động thì không đau."
"Ừ, chờ vết thương khép lại là ổn, nhịn một chút đi."
"......"
Sư Dư vốn tưởng rằng cơm nước xong, Hoa Vụ sẽ bảo đồ tể tiễn hắn về phòng, ai biết cô chỉ sai đồ tể rửa mặt giúp hắn, không có ý định đưa hắn về.
Hoa Vụ không nói, Sư Dư cũng không đề cập tới, yên lặng nằm vào bên trong.
Hoa Vụ trằn trọc một hồi, chuẩn bị lên giường ngủ.
Hoa Vụ đã xốc chăn lên, đồ tể lại gõ cửa ở bên ngoài, "Cô nương, ca ca của ngài tới."
"Hơn nửa đêm tìm ta làm gì?"
Đồ tể ở bên ngoài đáp lại: "Nói có chuyện gấp......"
Hoa Vụ thở dài, ủ rũ xốc chăn về, "Ta đúng là mệnh khốn khổ bi đát mà."
Sau khi đứng dậy, cô lại nhìn về phía Sư Dư đang mở to mắt, "Ngươi ngủ trước đi."
"...... A."
Sư Dư nhìn cô không chớp mắt, cô cũng không xoay người đi ra ngoài ngay, im ắng đối diện với hắn.
"Làm sao......"
Bóng người trong mắt Sư Dư đột nhiên phóng đại, cảm giác chiếc chăn trên người nặng trĩu.
Cả người hắn bị bó lại giống như kén tằm, dưỡng khí trong lồng ngực bị cướp đi từng chút từng chút một, ánh sáng ấm áp dần trở nên mơ màng.
Hắn dựa vào bản năng, vươn tay từ trong chăn ra, ôm lấy cổ thiếu nữ, hơi hơi ngẩng đầu lên, tiếng động rất nhỏ lưu động giữa môi răng hai người, cả căn phòng đều chìm trong mập mờ.
Mãi đến khi hơi thở hai người dần dần dồn dập, cô đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng áp trán vào hắn, tựa như trấn an mà nói: "Ngủ đi."
Sư Dư buông cô ra, nhìn cô nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng mở ra lại khép lại, một luồng gió lạnh nhỏ lưu chuyển trong căn phòng, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Sư Dư kéo chăn, che lại nửa khuôn mặt, đuôi lông mày khóe mắt đều hiện lên vài phần vui sướng.
......
......
Lục Tử Trình tìm Hoa Vụ là vì chuyện làm ăn, hắn ta lưỡng lự, cũng chỉ có thể chạy tới hỏi Hoa Vụ.
Ban ngày hắn ta đã qua đây một chuyến, nhưng Hoa Vụ đi vắng.
Đồ tể nói chắc buổi tối cô sẽ quay về, cho nên Lục Tử Trình chỉ có thể chạy tới lúc nửa đêm.
Chờ Hoa Vụ và Lục Tử Trình bàn bạc xong trở lại phòng, Sư Dư hướng mặt ra ngoài, hai mắt khép hờ, hình như đã ngủ rồi.
Ánh nến yếu ớt đổ bóng mờ lên gò má tuấn mỹ của hắn.
Cái hắn đắp chính là chăn của cô, cái chăn kia của hắn bị hắn dồn vào bên trong, chỉ có gần một nửa được đắp lên chân bên kia.
"......"
Hoa Vụ muốn túm cái chăn bên trong kia ra, kết quả mới vừa hành động, Sư Dư đã mở mắt ra.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Chờ nàng......" Sư Dư nói xong lại đột nhiên im lặng, hắn liếc mắt nhìn tư thế của Hoa Vụ một cái, "Ta không thể chung một cái chăn với nàng sao?"
"Ngươi muốn?"
Sư Dư không biết Hoa Vụ có ý gì, do dự gật đầu.
"Được." Aizz, người thích giúp đỡ người khác như cô sao có thể từ chối mỹ nhân ôm ấp yêu thương được.
Hoa Vụ dịch lại, xuống đất tắt nến, xốc chăn lên nằm xuống, Sư Dư lập tức dựa vào bên cạnh cô, đầu để ở cổ cô, tay cũng khoác qua eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy.
Hôm nay Sư Dư vẫn luôn ở trong phòng, nhiệt độ trên người lại vẫn không cao như cũ, có hơi lạnh.
Hoa Vụ mò mẫm nắm lấy tay hắn, Sư Dư liền được đằng chân lân đằng đầu, đổi tư thế nắm tay thành mười ngón tay đan vào nhau.
Hắn thấy Hoa Vụ không phản đối, lại ngẩng đầu thử thử hôn cô để thăm dò.
Hoa Vụ mới đầu không có phản ứng gì, để kệ cho hắn dán lên, ngẫu nhiên đáp lại hắn một chút.
Nhưng Sư Dư giống như chú chó nhỏ gặm xương, liếm xong còn muốn cắn.
Hắn không kịch liệt, tinh tế triền miên một cách ngây ngô, ngược lại làm lòng người ta phát ngứa.
Hoa Vụ tức giận đẩy hắn ra: "Ngươi không ngủ à?"
"Buổi chiều đã ngủ rất nhiều." Giọng Sư Dư rất thấp.
Hắn nghe thấy người bên cạnh cười nhẹ một tiếng trong bóng đêm, sau đó hơi thở của hắn bị cướp đi, tuyết nhỏ lắt rắt rả rích, được gió lớn mang theo lớp tuyết dày bao trùm, sau đó lại bị nhiệt ý nóng bỏng như dung nham hòa tan.
Giọt nước nhỏ chảy qua tim, rót vào mảnh tâm hồn khô cạn.
Chồi non chui từ dưới đất lên, sinh trưởng theo chiều gió, cành lá tươi tốt quấn lấy nhau leo lên, xuyên qua màn sương bao phủ bên trên, nở ra từng đóa hoa mềm mại kiều diễm.
====
Chúc mọi người một giáng sinh an lành, được sưởi ấm tâm hồn cùng chị gái Hoa Vụ và anh nhà Sư Dư ❤️❤️