Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.
====
Hoa Vụ dời tầm mắt, kết thúc đức tính tốt đẹp thích giúp đỡ mọi người của mình, nhắc nhở bản thân phải làm người trưởng thành, làm người tốt.
Sư Dư dường như nhận ra gì đó, túm chăn bên cạnh qua, che mình lại.
Hoa Vụ: "......"
Mặc quần áo thì có gì không thể nhìn?
Sư Dư không dám xoay người, ghé vào gối đầu, đột nhiên mở miệng:
"Lúc trước ngươi cứu ta ra từ trong tay Lục Tử Trình, có phải đã thông đồng với hắn rồi không?"
Hoa Vụ: "!!!"
Sao bây giờ lại lôi chuyện này ra!
"Không có mà." Hoa Vụ dứt khoát phủ nhận, "Vì sao ngươi nghĩ như thế?"
Sư Dư thấp giọng nói: "Cho dù là vậy, ta cũng sẽ cảm ơn ngươi, đã đưa ta ra."
Hoa Vụ không dễ mắc mưu như vậy: "Không có gì."
Sư Dư đã đoán trước được Hoa Vụ sẽ không thừa nhận, hắn cũng không nói tiếp nữa.
Cho dù lúc trước nàng là vì mục đích gì......
Nhưng sự thật đúng là nàng đã cứu mình, cho hắn một cuộc sống tử tế.
Sư Dư nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng gọi cô: "Lục cô nương."
"Ừ?"
"Ta muốn uống nước."
"......" Ta lại không phải nha hoàn của mi!
Hoa Vụ nhìn nhìn bộ dáng kia của hắn, chậc một tiếng, xoay người đi cầm ấm nước với cái chén.
Có lẽ là vừa rồi tiêu hao quá nhiều, Sư Dư uống ba chén nước liên tiếp.
Lúc hắn đưa cái chén qua, lúc Hoa Vụ duỗi tay ra lấy, hắn đột nhiên cầm cái chén, nắm chặt tay Hoa Vụ: "Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."
"Hả?"
Trách nhiệm cái gì?
Sao cô phải chịu trách nhiệm?
Dựa vào đâu mà phải chịu trách nhiệm?
Mấy vấn đề này xoay quanh trong đầu Hoa Vụ.
Sức lực của Sư Dư không biết tới từ đâu, nắm chặt tay không buông, giọng nói hơi trầm: "Ngươi nhìn ta...... Phải chịu trách nhiệm."
"Y giả nhân tâm hiểu không?" Hoa Vụ tức giận: "Ta đó là vì cứu ngươi, sao ngươi còn áp đặt đạo đức vậy?"
Sư Dư không nói chuyện, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, cứ im lặng như vậy nhìn cô.
Hoa Vụ: "!!!"
Mi nhìn ta cũng vô dụng thôi!
Mi đừng nhìn!!
Đệch......
Sao hắn đẹp như vậy chứ.
Hoa Vụ dùng sức rút tay mình về, Sư Dư vội vàng bắt lấy ống tay áo của cô, Hoa Vụ đứng dậy rời xa giường của hắn một chút.
Hoa Vụ cắn răng: "Buông ra!"
Sư Dư không chỉ không buông ra, ngược lại càng dùng sức nắm chặt ống tay áo của cô, ngón tay vì dùng sức mà trở nên xanh trắng, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
Hắn khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt rõ ràng không có cảm xúc gì, lúc này lại khiến cho người ta có một loại cảm giác suy nhược.
Trong đầu Hoa Vụ đột nhiên hiện lên một hình ảnh máu chó ——
Nam tử thâm tình giữ tra nữ bỏ chồng bỏ con lại.
Ui......
Hoa Vụ không khỏi rùng mình.
Nếu Hoa Vụ kéo mạnh, đoán chừng áo ngoài cũng sẽ bị kéo xuống, cô chỉ có thể dùng lời ngon ngọt khuyên bảo.
Nhưng Sư Dư càng nắm chặt hơn.
"......"
Hoa Vụ nghiến răng, vài ba cái cởi đai lưng ra, cởi áo ngoài ra, trực tiếp ném lên người hắn.
Còn không phải là một bộ y phục à!!
Tủ quần áo của nữ chính đầy quần áo!!
Sư Dư: "......"
Quần áo một nửa rơi trên mặt đất, một nửa bị Sư Dư túm.
Thiếu niên một lúc lâu sau không lên tiếng, quần áo sáng màu, phản chiếu sắc mặt tái nhợt xanh xao kia của hắn, tuyệt mỹ lại yêu dã.
Sư Dư rũ mắt, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Hoa Vụ lạnh nhạt dời tầm mắt, "Nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài xem xem."
......
......
Thôi Cảnh Hành thẩm vấn mấy nhân chứng kia một lượt, từng người viện cớ đều giống với người trước.
"Chủ tử." Cấp dưới vội vàng đến, "Lục cô nương đoán không sai, quả nhiên thị vệ trong phủ kia có gì đó bất thường......"
Thôi Cảnh Hành gật đầu, "Biết rồi."
Thôi Cảnh Hành cho người đưa thị vệ trong phủ kia của Mã đại sư đến đây một lần nữa.
Thị vệ phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Thế, thế tử điện hạ, tiểu nhân...... Tiểu nhân chỉ biết nhiêu đó, cần nói cũng đã nói rồi, tiểu nhân thật sự biết sai rồi......"
Thôi Cảnh Hành: "Bây giờ nói thật, còn có cơ hội."
Thị vệ than thở khóc lóc: "Những lời tiểu nhân nói là thật."
Thôi Cảnh Hành: "Thê tử của ngươi ở đâu?"
Cả người thị vệ chấn động, thanh âm đột nhiên im bặt, đầu chạm đất, cơ thể không nhịn được mà run lên.
Cấp dưới của Thôi Cảnh Hành lạnh giọng quát lớn một câu: "Khuyên ngươi nên nói rõ sự thật, nếu không đến lúc đó sẽ liên lụy đến người nhà ngươi."
Thị vệ cắn răng, kiên trì với cái cớ của mình: "Thế tử...... Tiểu nhân...... Lời tiểu nhân nói đều là thật."
"Tại sao ngươi không biết quý trọng cơ hội, ta thấy ngươi là......"
Thôi Cảnh Hành giơ tay ý bảo cấp dưới lui ra, "Chuyện này nếu đã nháo đến như này, ngươi cho rằng còn có thể giải quyết được sao? Ta tất nhiên là muốn tìm ra chân tướng sự việc, đến cuối cùng, ngươi và người nhà ngươi, không ai chạy thoát được."
"Bây giờ chỉ cần ngươi nói thật, có thể cho ngươi một cơ hội chuộc tội."
"Nghe nói thê tử của ngươi đã mang thai, còn hai tháng nữa hài tử của ngươi sẽ ra đời......"
Thị vệ càng run hơn, đôi tay nắm chặt thành quyền.
......
......
Bây giờ toàn bộ trường thi không ai có thể rời đi, Hoa Vụ cũng không ngoại lệ, cô kiểm tra dược liệu đại phu đưa tới xong, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới tìm nơi nấu thuốc cho Sư Dư.
Lúc Thôi Cảnh Hành tìm được Hoa Vụ, cô ngồi xổm trước bếp lò nhỏ, thi thoảng quạt một cái.
Thôi Cảnh Hành đi đến trước mặt cô, "Ngươi nói không sai, sau lưng hắn xác thật là có người sai khiến."
Hoa Vụ vỗ cây quạt lên đùi một cái: "Ta đã nói mà! Hỏi ra là ai chưa?"
"Chưa."
Người mà thị vệ nói ra, chỉ là một người râu ria.
Y đã phái người đi bắt người.
Cuối cùng có thể tra được bước nào còn không biết.
"Chuyện này không thoát khỏi liên quan với Trần Thương Đông."
"Vì sao Trần Thương Đông phải hãm hại Sư công tử?" Sư công tử chính là một người bình thường mà.
...... Đương nhiên, thiên phú của hắn quả thật không tồi.
Biểu hiện của Sư Dư vẫn luôn rất tốt, là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí đầu bảng.
Nhưng năm nay không có hậu bối liên quan đến lợi ích của Trần Thương Đông dự thi, ông ta là một tiền bối, hà tất phải tự hạ thân phận, đi so đo với một hậu bối.
"Ngươi đã từng nghe qua một câu nói chưa?"
"Cái gì?"
Hoa Vụ mở năm ngón tay ra, nắm chặt không khí: "Không chiếm được thì huỷ diệt."
"......"
"Trước đây Trần Thương Đông đã muốn nhận Sư Dư làm đồ đệ, Sư Dư không đồng ý, trong khoảng thời gian này ông ta vẫn luôn không từ bỏ.
Bây giờ sắp kết thúc, đột nhiên xảy ra một việc như vậy.
Trần Thương Đông ở cái ngành này từng ấy năm, chuyện một tay che trời hẳn là không thiếu đi?"
Thôi Cảnh Hành: "Cho dù chuyện ngươi nói là thật, cũng không nhất định có thể tra được đến trên đầu ông ta."
Hoa Vụ hờ hững xua xua tay: "A, không sao, ngươi giúp Sư Dư rửa sạch hiềm nghi là được."
Thôi Cảnh Hành: "......"
Nhìn tình huống hiện tại, chuyện Sư Dư rửa sạch hiềm nghi là ván đã đóng thuyền.
Thôi Cảnh Hành đồng ý.
"Thứ đã nói......"
"Yên tâm, chuyện này kết thúc, ta sẽ giao cho thế tử."
"......" Ánh mắt của Thôi Cảnh Hành nhìn chằm chằm cô: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vì sao nàng biết thứ đằng sau quyển hương phổ kia?
Nàng có mục đích gì?
Tình hình trong cung hiện giờ không khả quan, nhất tộc của Lan quý phi thế lớn, ý đồ khống chế triều cương*.
*Triều cương: pháp luật và kỉ cương của triều đình
Thứ kia chính là chứng cứ quan trọng để vặn ngã nhất tộc của Lan quý phi......
Hoa Vụ cầm lấy quạt tiếp tục quạt, chậm rì rì nói: "Thế tử chỉ cần tin tưởng, ta không phải kẻ địch của ngươi là được."