Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by Niniii.

====

Làm sao hắn ta lại có thứ này?

Hắn ta lấy nó từ đâu?

Có phải hắn đã biết cái gì rồi hay không?

Hắn muốn làm gì?

Nếu chuyện này bị Hứa gia biết......

Vương Khương Hoa không dám nghĩ thêm.

Không được hoảng.

Hắn ta chưa chắc đã biết, có lẽ chỉ là thăm dò mình thì sao?

Nghĩ như vậy, Vương Khương Hoa đột nhiên tỉnh táo lại: "Lục công tử đây là có ý gì?"

Lục Tử Trình không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Thúy Phương.

Vương Khương Hoa cũng sợ Lục Tử Trình thật sự biết cái gì, lỡ như để Thúy Phương nghe được.

Nàng ta quay đầu phân phó Thúy Phương: "Thúy Phương, ngươi qua con phố bên cạnh xem thử, nơi đó có nguyên liệu ta cần hay không, ta muốn nói vài câu với Lục công tử, lát nữa tìm ngươi sau."

Thúy Phương nhíu mày: "Tiểu thư, sao nô tỳ có thể để ngài một mình?"

"Không sao, quanh đây đều là người của chúng ta, ngươi mau đi đi."

"Nhưng mà......"

"Đi mau."

Thúy Phương sợ rằng Lục Tử Trình sẽ làm gì với tiểu thư nhà nàng, nhưng Vương Khương Hoa kiên trì như vậy, nàng ta cũng không thể làm gì được.

Chỉ đành lưu luyến từng bước rời đi.

Thúy Phương vừa đi, Vương Khương Hoa bấm chặt lòng bàn tay, ra vẻ bình tĩnh: "Lục công tử, bây giờ có thể nói rồi."

"Vương cô nương đuổi nha hoàn thiếp thân của ngươi ra ngoài, có lẽ cũng đã hiểu được ta muốn nói cái gì, vậy không cần phải vạch trần nữa."

"!!!"

Vương Khương Hoa trong đầu 'ong' một tiếng, một mảng trống rỗng.

Luồng khí lạnh như băng từ mặt đất chui vào lòng bàn chân, xông thẳng lên trán, đổ một thân mồ hôi lạnh.

Hắn ta thật sự biết......

Hắn gọi mình là "Vương cô nương", hắn thật sự biết mình là ai.

Lục Tử Trình dần tiến lên đúng hướng, đã hoàn toàn nắm giữ tiết tấu, nội tâm thản nhiên dâng lên một loại tự tin.

Hắn nhìn Vương Khương Hoa, chậm rãi mở miệng: "Nếu việc này bị Hứa phủ biết được, chỉ sợ kết cục của Vương cô nương không tốt lắm đâu."

Vương Khương Hoa muốn phủ nhận.

Nhưng mà đồ nàng cầm trong tay, Lục Tử Trình còn xưng hô với nàng ta như thế nữa.

Tất cả đều nói rằng, nàng ta phủ nhận cũng vô ích.

Nếu hắn nói cho Hứa phủ biết......

Nơi nàng ta lớn lên, có nhiều người sống như vậy, chỉ cần tìm người tới đây, liền có thể nhận ra nàng ta.

Lúc trước thứ nàng ta đánh cược chính là, giao thông ở thế giới này bất tiện.

Những người nơi đó cả đời cũng không thể rời đi.

Miễn không có người nghi ngờ thì vĩnh viễn sẽ không có bất cứ ai phát hiện ra.

Vương Khương Hoa quyết định ổn định Lục Tử Trình trước: "Ngươi...... Ngươi muốn thế nào?"

Lục Tử Trình: "Ta cần Vương cô nương giúp ta một ít việc nhỏ, yên tâm, cũng không phải chuyện gì lớn, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi ở Hứa phủ."

Vương Khương Hoa: "......"

......

......

Lục Tử Trình nói chuyện với Vương Khương Hoa xong, trở lại trong xe ngựa, cả người thả lỏng ngồi phịch xuống một bên.

Hoa Vụ ôm tay hỏi: "Có phải rất kích thích hay không?"

"......"

Đâu chỉ là kích thích.

"Sau này huynh sẽ trải qua nhiều lần đàm phán như vậy, đại ca, huynh phải tập làm quen. Là gia chủ của Lục gia, thì chớ nên để lộ vẻ sợ hãi trước mặt bất cứ kẻ nào."

"......."

Hắn bắt đầu nhớ những ngày trước đó.

Được làm một tên ăn chơi trác táng thật là tốt.

Lục Tử Trình nghĩ đến Lục Phạm và Chân thị còn đang ở trong phòng giam, tâm trạng lại trở nên nặng nề.

"Nàng ta thật sự giết Hứa tiểu thư chân chính?"

Hoa Vụ nhẹ vuốt cằm: "Có phải rất hung dữ hay không."

"......"

Đây đâu chỉ là hung dữ chứ!

Đây quả thực chính là người phụ nữ độc ác!

Lục Tử Trình ngồi dậy: "Nàng ta sẽ không làm gì xấu sau lưng chúng ta chứ?"

Một nữ nhân dám giết người đổi thân phận, nàng ta còn có cái gì không làm được?

"Có khả năng." Hoa Vụ đưa ra chủ ý cho hắn: "Hiện giờ huynh bỏ tiền ra mời vài người lợi hại một chút ở bên cạnh bảo vệ huynh, vấn đề hẳn sẽ không lớn lắm."

"Có lý......"

Lục Tử Trình quyết định trở về sẽ đi mời.

Hoa Vụ 'soạt soạt' rút ra một cuộn giấy, đưa cho Lục Tử Trình: "Chuyện kế tiếp huynh phải làm, đã viết hết trên đây."

"......."

Lục Tử Trình lật qua cuộn giấy dày vô cùng kia, trang đầu tiên viết mấy chữ lớn "Con đường quật khởi của Lục thị".

Nàng ta viết lúc nào vậy?

"Đây có phải là quá nhiều rồi không......"

Lục Tử Trình còn chưa nói xong, đã bị Hoa Vụ đuổi ra khỏi xe ngựa.

Cô mở cửa xe, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Đại ca, vinh quang Lục gia đều giao cho huynh!"

Con mẹ nó vinh quang của Lục gia......

Hắn tình nguyện từ bỏ!

Lục Tử Trình cắn răng: "Ngươi đi làm gì?"

"Đi cứu vớt thế giới."

Lục Tử Trình: "???" Cái quỷ gì thế?

.......

......

Hoa Vụ trở lại bên ngoài phòng thi, người đã đi ra gần hết.

Đồ tể ngồi xổm dưới bóng cây, thấy xe ngựa trở về, gấp gáp chạy tới.

"Cô nương."

"Người đâu?"

"Vẫn chưa ra ngoài."

"Còn chưa đi ra?" Với bản lĩnh của Sư Dư, sao lâu như vậy vẫn chưa đi ra?

Hoa Vụ xuống xe ngựa, vừa định đi qua hỏi thăm, đã thấy Sư Dư từ bên trong bước ra.

Đi cùng hắn còn có một cô nương xinh đẹp tuổi không lớn lắm.

"Gia gia ta thật sự rất muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, Sư Dư ca ca suy nghĩ kỹ chút đi, khắp kinh thành này có bao nhiêu chế hương sư muốn bái gia gia ta làm sư phụ, gia gia ta đều chướng mắt."

Cô nương xinh đẹp giọng nói ngọt ngào, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Sư Dư.

"Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng ta tạm thời chưa nghĩ đến việc bái sư."

"Thiên phú của ngươi tốt như thế, không cần phải lãng phí, ngươi không nên vội vàng từ chối như vậy, suy nghĩ kỹ một chút."

Không đợi Sư Dư nói chuyện, cô nương kia liền chuyển đề tài: "Ngươi ở chỗ nào, ta đưa ngươi trở về."

Sư Dư đã nhìn thấy người đứng trên bậc thềm.

"Cô nương xin dừng bước, không cần đưa tiễn."

Sư Dư xách đồ đạc, nhanh chóng đi xuống bậc thang.

"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"

Đã lâu như vậy, hắn còn tưởng nàng đã rời đi.

Hoa Vụ nghiêng đầu nhìn cô nương phía sau hắn.

Cô nương kia cũng không sợ người lạ, tiến lên chào hỏi: "Ngươi là người nhà của Sư Dư ca ca sao?"

Hoa Vụ kéo Sư Dư ra phía sau: "Xem như là thế."

Ánh mắt cô nương rơi vào bàn tay đang kéo Sư Dư của Hoa Vụ, dừng lại một lát, nở nụ cười:

"Gia gia ta muốn thu nhận Sư Dư ca ca làm đồ đệ. Đúng rồi, gia gia ta là Trần Thương Đông."

Nàng ta nói xong câu đó, đuôi mày khóe mắt đều là kiêu ngạo.

Trần Thương Đông là ngôi sao sáng được người người kính trọng trong ngành.

Trần gia không giống Hứa gia, Lục gia hai nhà lớn làm kinh doanh, nhưng bạn bè của người ta, đều là vương công quý thích.

Hương của Trần Thương Đông có thể nói là một hương khó cầu.

Bái ông ta làm thầy, không biết là ước mơ của bao nhiêu chế hương sư.

Hoa Vụ nghiêng đầu nhìn Sư Dư: "Ngươi có thêm một muội muội khi nào vậy?"

"......Không có." Nàng ta một hai đòi kêu như vậy, hắn còn có thể bịt miệng nàng ta sao?

Trần cô nương: "......"

Trần cô nương: "Vậy Sư Dư ca ca suy nghĩ cho kỹ đi, ta trở về đây."

......

......

Hoa Vụ đuổi theo Sư Dư đi về phía xe ngựa: "Không nên qua lại quá gần với người của Trần gia."

Gặp người Trần gia, mới là nguyên nhân khiến Sư Dư hoàn toàn hắc hóa, sau đó điên cuồng giết người.

Trần gia cũng không phải Bá Lạc* của hắn.

*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể

"Vì sao?"

"Sẽ biến thành bất hạnh."

"......"

"Nhớ kỹ chưa?"

"......Ừm." Sư Dư có hơi động tâm, đó chính là Trần Thương Đông, bái hắn làm thầy, cũng giống như từ tầng dưới chót nhảy lên tầng cao nhất.

Lúc trước hắn không đồng ý, là bởi vì hắn không phải người tự do......

Hắn không thể tự ý đưa ra quyết định này.

Nhưng hiện tại Hoa Vụ nói rõ không muốn hắn qua lại với người của Trần gia.

Hắn liếc mắt nhìn sắc mặt của Hoa Vụ, cuối cùng nói: "Nếu ngươi không thích, ta cũng không qua lại với bọn họ là được."

Nếu như là trước kia, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội trèo lên tốt như thế.

Nhưng hắn đã từng được người khác đối xử tốt, dường như cũng không vội vàng......

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Ban ngày bổ sung nha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play