Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umeii
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Lục phủ vốn đang chuẩn bị cho đại hôn ngày mai, ai ngờ người của Phủ Minh An vương đột nhiên tới, gọi Lục Phạm đi.
Lục Phạm đến quá nửa đêm cũng chưa về, Chân thị hoảng hốt không ngủ được, vẫn luôn chờ.
Nhưng mãi đến khi trời sáng, Chân thị cũng không thấy bóng dáng Lục Phạm.
Ngược lại là người của phủ Minh An vương tới, nói là không cần cử hành hôn lễ.
Người của phủ Minh An vương cũng không cho Chân thị cơ hội để hỏi thăm tình hình.
"Mau...... Đi hỏi thăm một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Chân thị hoàn toàn hoảng sợ, bảo quản gia sắp xếp người tới phủ Minh An vương.
Tối hôm qua sau khi Lục Phạm rời đi, vẫn không có động tĩnh gì.
Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?
......
......
Bá tánh bên ngoài cũng rất kỳ quái, Lục phủ vốn nên ăn mừng, nhưng trời đã sáng cũng không có chút động tĩnh gì.
Không chỉ có như thế, có bá tánh phát hiện, đồ vật trang trí bên ngoài phủ Minh An vương bị dỡ bỏ toàn bộ, cửa lớn đóng chặt, nào có vẻ như muốn đón dâu.
"Đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không cử hành hôn lễ?"
"Nghe nói chiều tối ngày hôm qua, phủ Minh An vương đã dọn đồ cho ngày đại hôn đi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi......"
"Đây không phải là hối hôn chứ?"
"Lục phủ cũng không có mở cửa......"
Bát quái truyền đi khắp phố phường, bây giờ đã đến ngày đại hôn, kết quả hai bên lại không có động tĩnh gì, đúng thật là làm người ta phải suy ngẫm.
Mới sáng sớm Vương Khương Hoa đã nghe thấy bát quái này.
Vương Khương Hoa hỏi nha hoàn Thúy Phương bên cạnh cô ta: "Biết tình huống cụ thể như thế nào không?"
Thúy Phương: "Không rõ lắm, bây giờ mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng hai bên cũng không có động tĩnh gì...... Tiểu thư, người nói xem, cuộc hôn nhân này có phải là không được rồi không?"
Không được......
Chẳng lẽ ả vẫn phải gả cho Thôi Cảnh Hành sao?
Nhưng tình huống hiện tại không giống như cô ta biết mà......
Trước hôn lễ không có chút động tĩnh nào, cô ta cũng không nghe nói Lục Sơ với Thôi Cảnh Hành có qua lại.
Cô ta còn tưởng rằng cốt truyện đã không còn giống với nguyên tác.
Ai biết hôn lễ đã sắp tổ chức, kết quả lại xảy ra chuyện.
Vương Khương Hoa phân phó Thúy Phương: "Em ra bên ngoài nhìn một chút, có tin tức mới, lập tức tới nói cho ta."
"Vâng."
......
......
Ỷ Trúc cư.
Sư Dư biết sớm hơn những người khác, hôn lễ ngày hôm sau sẽ không được cử hành đúng hạn.
Bởi vì sau khi Hoa Vụ gặp Thôi Cảnh Hành xong, đã trực tiếp tới Ỷ Trúc cư, hơn nữa không định trở về.
Sư Dư hỏi vì sao nàng không quay về, ngày mai chính là ngày đại hôn của nàng.
Nàng hỏi vặn lại hắn: "Chẳng lẽ nữ tử trừ gả chồng ra, thì không thể kiến công lập nghiệp à?"
Nữ chính há có thể bị mấy chuyện tình tình ái ái trói buộc!
Nông cạn!
Sư Dư không hiểu lắm, giữa hai người này có quan hệ gì.
Nhưng hắn biết rõ một sự thật: "Ngươi muốn đào hôn?"
Hoa Vụ uốn nắn hắn: "Cái này gọi là tạm tránh ánh mũi nhọn."
Lúc ấy Sư Dư nghĩ đến, chỉ là nàng muốn đào hôn, cho nên trốn ở chỗ này.
Nơi này vốn dĩ chính là của nàng, hắn không có tư cách đuổi nàng đi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ngày hôm sau, phủ Minh An vương với Lục phủ đồng thời không có động tĩnh.
Bây giờ bên ngoài ồn ào huyên náo, nàng lại ở trong sân nhàn nhã uống cháo.
"Ngươi đây là đang đặt Lục gia lên lò lửa."
Mặc kệ nàng làm cái gì, phủ Minh An vương với tư cách là hoàng thân quốc thích, quyền lên tiếng đều ở chỗ họ.
Hôm nay ồn ào thành như vậy, cuối cùng chắc chắn Lục phủ sẽ phải cõng nồi.
Hoa Vụ thở dài: "Ta không nướng bọn họ, bọn họ sẽ nướng ta, để ngươi chọn, ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Sư Dư: "......"
Còn phải nói.
Đương nhiên là chọn nướng người khác.
"Ngươi cố ý sao?"
Hoa Vụ buông muỗng, mỉm cười nói: "Ngươi thật thông minh."
"Bởi vì chuyện của mẫu thân ngươi?"
"Đương nhiên không phải."
"......"
Sư Dư biết mẫu thân nàng không chết, bởi vì ngày đó lúc đồ tể đi ra ngoài buột miệng nói.
Nhưng hình như nàng cũng không thèm để ý hắn biết, chỉ là nói hắn phải giữ bí mật.
"Vậy vì sao ngươi phải làm như vậy?"
"Ai bảo cho bọn họ bắt nạt ta, bắt nạt con cưng của Thiên Đạo, sẽ phải trả giá lớn." Hoa Vụ chỉ lên trời.
"......"
Lại phát bệnh.
Trong khoảng thời gian này Sư Dư đã quen với việc nàng thường xuyên động kinh.
"Để chúc mừng, ta tặng ngươi một thứ." Hoa Vụ đột nhiên lấy ra một tờ khế đất, mở ra trước mặt hắn.
Sư Dư liếc qua tờ khế đất kia, cau mày lại.
Trong khoảng thời gian này hắn ở Ỷ Trúc cư, nàng cũng không hạn chế tự do của mình, cho nên hắn cơ bản đã quen thuộc với kinh thành.
'Vãn Hương lâu' trên tờ khế đất này, là một cửa tiệm hương phẩm rất có lời đứng tên Lục gia.
Nàng lại muốn đưa cửa hàng này cho hắn?
Ý nghĩ đầu tiên của Sư Dư là: "Khế đất này của ngươi, không phải là giả chứ?"
Nàng có tiền án làm giả Vinh thị hương phổ.
Giả tạo một tờ khế đất, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Hoa Vụ trợn trắng mắt, "Ta là loại này người sao?"
Sư Dư: "......"
Ngươi là loại người này.
"Đây là thật." Hoa Vụ không được tin tưởng, rất cạn lời, giọng nói không khỏi cao hơn, "Có thể kiểm tra ở chỗ quan phủ."
"......" Sư Dư cầm khế đất kiểm tra, một lúc sau hắn đặt khế đất xuống, "Vậy vì sao ngươi lại tặng cho ta cái này?"
"Muốn đưa cho ngươi thì đưa cho ngươi thôi, vì sao ở đâu mà nhiều vậy."
Đây là của hồi môn mà cô đòi Chân thị.
Bây giờ cô không gả chồng, Chân thị còn không nghĩ cách lấy lại à?
Cô kiếm được bằng bản lĩnh, dựa vào đâu mà trả lại cho Chân thị.
Đến lúc đó chỉ cần nói cô đã bán đi, tiền cũng tiêu sạch, bọn họ có thể làm gì mình.
Sư Dư: "Ta không cần......"
"Không cần cũng phải cần!!"
"......"
Ngay cả quyền lợi từ chối hắn cũng không có sao?
Đương nhiên, hắn không có.
......
......
Mãi đến trưa Lục Phạm mới hồi phủ, đồng thời trở về cùng ông ta, còn có người của phủ Minh An vương.
Bọn họ khiêng sính lễ đi rồi.
Hoa Vụ không động đến đống sính lễ kia, dù sao cô cũng hiểu rõ chân lí phải chọn quả hồng mềm mà bóp này.
Tin tức phủ Minh An vương khiêng sính lễ lớn như vậy đi rất nhanh đã lan truyền.
Đồng thời còn có một tin tức khác được lan truyền trên phố.
"Nghe nói là mẹ đẻ của nhị tiểu thư kia qua đời, Lục phủ còn giấu diếm, bị vương phủ biết......"
"Không phải chứ?"
Quy củ ở nơi này của bọn họ là trong nhà có người qua đời, trong nửa năm không thể cử hành hôn lễ.
Hơn nữa người mất là mẹ đẻ của tân nương tử, nàng làm con cái, thì phải giữ đạo hiếu.
"Lá gan của Lục gia này cũng quá lớn rồi?"
"Còn may bây giờ chưa vào cửa, nếu vào cửa mà xảy ra chuyện gì, người của Lục gia sợ là không gánh nổi."
"Cọc hôn sự này còn có thể thành sao?"
"Thành cái gì mà thành? Các ngươi không nhìn thấy phủ Minh An vương khiêng hết sính lễ đi rồi à."
"Lục gia đây không phải tự mình chuốc lấy khổ sao?"
"Cái này là không bấu víu được quan hệ, ngược lại đắc tội với người ta......"
Lúc này Lục Phạm còn không biết lời đồn bên ngoài, ông ta nằm trên giường, đã mất nửa cái mạng.
Minh An vương gia vô cùng tức giận, đánh ông ta hai mươi đại bản.
Lục Phạm quen sống trong nhung lụa, sao thể chịu nổi hai mươi đại bản này.
Chân thị hoang mang hoảng loạn đi vào, bổ nhào lên người Lục Phạm: "Lão gia, ông không sao chứ?"
"Ai da...... Đừng chạm vào!" Lục Phạm giận mắng một tiếng: "Bà muốn giết tôi có phải không!!"
Hốc mắt Chân thị đỏ bừng, không biết là nôn nóng hay tức giận: "Sao vương gia lại đánh ông thành thế này......"