Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.

====

Lễ tang của Lương thị chỉ tổ chức đơn giản trong phủ, không thông báo cho ai, bọn hạ nhân còn bị yêu cầu phải giữ kín như bưng.

Thoáng chống ngày thành hôn đã tới, khắp Lục phủ đều có thể thấy được sắc hỉ.

"Nhị tiểu thư, người thật sự muốn gả đến vương phủ ạ?" Xuân Thiền ở giúp Hoa Vụ sửa sang lại áo cưới mà Chân thị đưa tới.

Tin tức Lương thị qua đời, khiến tinh thần Xuân Thiền sa sút một thời gian.

Vất vả lắm mới trở lại bình thường như bây giờ, nhị tiểu thư nhà nàng lại muốn vào một cái hố lửa khác.

"Lão gia và phu nhân thật quá đáng......" Xuân Thiền càng nói càng tức giận, "Ngay cả tin tức di nương qua đời, cũng phải giấu giếm, muốn vội gả người đi."

Dựa theo quy củ, tiểu thư có thể giữ đạo hiếu vì mẹ ruột ba năm.

Nhưng bây giờ bọn họ giữ kín không báo tang, còn không phải là muốn nhanh chóng đẩy tiểu thư vào hố lửa, hoàn thành cuộc hôn nhân này của Lục phủ và phủ Minh An vương sao.

Vì mục đích của bản thân, căn bản không hề quan tâm đến nhị tiểu thư và Lương di nương......

Mà tiểu thư hình như cũng không để ý lắm.

Xuân Thiền không thể hiểu nổi tiểu thư nhà nàng.

"Chết sớm siêu sinh sớm." Hoa Vụ ngồi bên cạnh đọc sách, giọng điệu lười nhác, "Em cũng đừng lo lắng cho bọn họ nữa."

Xuân Thiền: "......"

Nàng đang lo lắng cho tiểu thư đó!!

Hoa Vụ không bận tâm chút nào, để kệ cho Lục Phạm và Chân thị giày vò.

Thậm chí còn giúp bọn họ lăng xê, truyền tin tức Lục phủ với phủ Minh An vương sắp kết thông gia khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Một ngày trước hôn lễ, Hoa Vụ cầm tín vật mà Thôi Cảnh Hành cho cô, trực tiếp tìm tới cửa.

......

......

Lúc ấy Thôi Cảnh Hành mới vừa về phủ, nhận được tin tức của thuộc hạ, nói có người cầm tín vật tới tìm y, hỏi y muốn gặp hay không.

Nghe thuộc hạ miêu tả, y liền biết người tới tìm mình là ai.

Lúc Thôi Cảnh Hành ở nhà trúc, không biết nàng là ai, nhưng sau khi trở về, y đã sai người đi điều tra.

Biết nàng là thứ nữ của Lục phủ.

Cũng biết nàng chính là cô nương sắp gả cho nhị đệ nhà mình.

Thôi Cảnh Hành suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi gặp Hoa Vụ.

Nơi Hoa Vụ đến là một quán trà, đây là sản nghiệp trên danh nghĩa của y.

Thôi Cảnh Hành đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái đã thấy thiếu nữ ngồi ngay ngắn cạnh bàn, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, màu da tuyết trắng giống như một nắm tuyết trong núi.

Chén rượu sứ trắng được vân vê thưởng thức trên đầu ngón tay.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngước mắt lên, sau khi đáy mắt phản chiếu bóng dáng y, khóe môi đỏ bừng lập tức nhếch lên, "Thôi công tử, chờ ngươi cũng thật vất vả."

Thôi Cảnh Hành khẽ gật đầu tạ lỗi, "Trên đường chậm trễ một chút, để Lục cô nương đợi lâu rồi."

Hoa Vụ buông chén rượu, mỉm cười nhìn về phía y: "Chắc hẳn Thôi công tử biết ta là ai phải không?"

Thôi Cảnh Hành không trả lời vấn đề này, y xoay người đóng cửa lại: "Lục cô nương tìm tại hạ vào lúc này...... Là muốn làm gì?"

Lúc trước nàng cứu mình, thật sự là trùng hợp sao?

Thôi Cảnh Hành chỉ có thể hoài nghi trong lòng, bởi vì y không có bất kỳ chứng cứ nào, có thể chứng minh nàng cứu mình là do có âm mưu.

"Vậy ta cũng nói thẳng luôn." Hoa Vụ cười một cái, "Ta cần công tử giúp ta hủy bỏ hôn ước giữa ta và đệ đệ ngươi."

Thôi Cảnh Hành sửng sốt.

Lúc này......

"Xem ra Lục cô nương đã sớm biết thân phận của ta?"

Hoa Vụ cười ra tiếng: "Thanh danh của công tử ở bên ngoài, ta nhận ra ngươi thì rất kỳ lạ sao? Các cô nương trong kinh thành này, chỉ sợ không có mấy người không nhận ra ngươi nhỉ?"

"Cho nên, là ngươi nhận ra ta, mới cứu ta?"

Hoa Vụ không che giấu, hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy."

Cô hào phóng thừa nhận như vậy, ngược lại khiến Thôi Cảnh Hành bất ngờ.

Y trầm mặc một lúc, nói: "Còn hai ngày nữa là hôn lễ sẽ được cử hành rồi, lúc này cô nương tới tìm ta, là muốn khiến phủ Minh An vương khó xử?"

Ngày kết hôn đã định ra lâu như vậy, nàng không tới tìm mình.

Cố tình tìm tới lúc này...... Cái này còn không phải là cố ý?

Hoa Vụ chớp mắt: "Chuyện này, nằm trong khả năng của ngươi mà nhỉ?"

Thôi Cảnh Hành thân là con trưởng của phủ Minh An vương, được quan tâm, cũng được giao cho trọng trách ở trong cung.

Người có tiếng nói trong vương phủ, cũng chỉ còn lại Thôi Cảnh Hành, bản thân lão Vương gia cũng rất coi trọng hắn.

Cho nên Thôi Cảnh Hành ra mặt, hôn lễ này, chắc chắn có thể hủy bỏ.

Dù sao lúc trước Thôi Cảnh Hành có thể khiến lão Vương gia thay đổi chủ ý, để y cưới một thứ nữ như nguyên chủ làm chính thê.

"Nếu ngươi không có ý định này, vì sao không nói sớm hơn chút?"

Bản thân phủ Minh An vương muốn cử hành hôn lễ một cách khiêm tốn.

Nhưng trong khoảng thời gian này, phố lớn ngõ nhỏ đều là tin tức này, ồn ào huyên náo vô cùng, bây giờ tất cả mọi người đều đang theo dõi.

Lúc này nàng đề xuất muốn hủy bỏ hôn lễ......

"Lục Phạm với Chân thị nên được giáo huấn một chút." Hoa Vụ khẽ mỉm cười, "Sau khi đứng ở chỗ cao ngã xuống, bọn họ mới có thể nhớ lâu."

Con ngươi Thôi Cảnh Hành híp lại: "Ngươi muốn trả thù bọn họ?"

Bây giờ hủy bỏ hôn lễ, không chỉ đắc tội phụ thân y, mà còn làm người của toàn thành chế giễu.

Đây là thù lớn bao nhiêu?

Ý cười của Hoa Vụ càng sâu: "Chỉ là để cho bọn họ hiểu rõ, đi đường tắt sẽ phải trả giá lớn."

Thôi Cảnh Hành: "......"

Sao lại cảm thấy nụ cười của tiểu cô nương này có hơi rợn người chứ?

Thôi Cảnh Hành trầm mặc, nhưng vẫn nói: "Ngươi không sợ đắc tội vương phủ, dẫn tới toàn bộ Lục gia gặp họa?"

Phụ thân y cũng không dễ lừa gạt như vậy.

Lúc này hối hôn, chỉ sợ toàn bộ Lục gia đều gặp họa.

Lục phủ gặp khó khăn, cũng không có lợi gì cho nàng nhỉ?

Hoa Vụ kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: "Nếu đúng thật là như thế, vậy cứ cho là bọn họ gặp trắc trở, nếu Lục gia bị hủy hoại trong tay bọn họ, tin rằng sau khi bọn họ xuống dưới kia, các lão tổ tông sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt."

"???"

Nàng đây là hạ quyết tâm, muốn chỉnh chết Lục gia.

Chính miệng Thôi Cảnh Hành đã nói, y cũng không thể đổi ý.

Chuyện này nói khó thì lại không quá khó, nói không khó thì lại khó......

Thôi Cảnh Hành suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Đức hạnh của đệ đệ y như thế nào, y hiểu rõ.

Cô nương người ta không muốn, y cũng không thể một hai phải đẩy nàng vào hố lửa.

Hoa Vụ trước khi đi còn nói một câu: "Ta tặng ngươi một tin tức nữa, mẹ ruột ta mới qua đời không lâu, nhưng Lục phủ giấu giếm không báo tang."

Thôi Cảnh Hành nhăn mày.

Thôi Cảnh Hành muốn hỏi thăm chuyện này cũng không khó, phái người đi, rất nhanh đã quay lại bẩm báo.

"Là thật, nghe nói vì chuyện này, Lục cô nương đã cãi nhau với Lục Phạm và Chân thị."

Mẫu thân của Lục Sơ, tuy nói là di nương, nhưng tốt xấu cũng được coi như bán chủ tử, sau khi qua đời lại ngay cả thể diện cũng chẳng có.

Lục Sơ khẳng định không phải tự nguyện gả đến vương phủ, trước đây còn có thể nhẫn nhịn.

Giờ đây di nương qua đời, cách làm của Lục Phạm và Chân thị, phỏng chừng đã kích động đến nàng.

Cho nên nàng mới lựa chọn tìm tới cửa vào lúc mấu chốt nhưthế  này.

Chính là để làm Lục Phạm không vui vẻ một trận.

Không...... Không chỉ có không vui vẻ một trận.

Phụ thân rất kiêng kị những việc như vậy, mẹ ruột của cô nương mới vừa qua đời, Lục Phạm lại không bẩm báo, ngược lại vội vã gả người đến vương phủ.

Phụ thân chỉ sợ sẽ hoài nghi Lục Phạm lòng mang ý xấu.

Có tin tức Lương thị qua đời, Thôi Cảnh Hành trái lại không phí chút sức nào đã đàm phán xong xuôi với Minh An vương.

Minh An vương không nghĩ tới, Lục Phạm dám lừa gạt mình như vậy, mặt âm trầm phân phó người dỡ bỏ toàn bộ đồ trang trí trong phủ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play