Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.

====

Lục Phạm phái người đến đáy vực tìm, nhưng bên dưới vách núi là sông, bọn họ chỉ tìm được mảnh vỡ của xe ngựa, cùng với giày của Lương thị dạt vào bờ.

Ngã xuống từ nơi cao như vậy, phía dưới lại là con sông chảy xiết, đoán chừng là lành ít dữ nhiều.

Bọn họ tìm hai ngày liên tục, đều không tìm được bất kì thi thể nào.

Bọn họ cũng không tìm được manh mối khác, toàn bộ sự việc trông thế nào cũng đều như ngoài ý muốn.

......

......

Lục phủ.

Hoa Vụ mặt không biểu tình ngồi một bên ở đại sảnh.

Bầu không khí trong đại sảnh trang nghiêm nặng nề, Lục Phạm với Chân thị ngồi ở phía trên, Chân thị rũ mắt, vẻ mặt lạnh lùng.

Lục Phạm cũng chỉ trầm mặt, không có mấy thương tâm khổ sở.

Cuối cùng Lục Phạm thở dài: "Chuẩn bị hậu sự cho di nương đi."

Hoa Vụ đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Lục Phạm và Chân thị: "Ta cũng đã đồng ý với các người, sẽ gả đến phủ Minh An vương rồi, vì sao các người còn khăng khăng muốn đưa nương ta đi? Còn lén lút đưa đi sau lưng ta? Vì sao đang yên lành lại rơi xuống vách núi?"

Chân thị nghe thấy lời này, lập tức không vui: "Ngươi có ý gì? Ngươi là muốn nói chúng ta hại chết nàng ta phải không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Hoa Vụ hỏi lại.

Giọng Chân thị không khỏi cất cao: "Cho nàng ta đến thôn trang, cũng là suy nghĩ cho thân thể nàng ta. Ai biết sẽ xảy ra tai nạn như vậy?"

Bà ta không thích Lương thị.

Nhưng chuyện này bà ta thật sự không hề động tay động chân gì, dù sao Lục Sơ còn chưa xuất giá, Lương thị chính là một con tin.

"Nơi xảy ra tai nạn, cách kinh thành cũng không xa, đạo tặc từ đâu tới mà lá gan lớn như vậy? Người khác cũng không xảy ra chuyện, sao đến nương ta lại xảy ra chuyện?"

Ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ lướt qua, Chân thị không rõ nguyên do mà rùng mình một cái.

Nhưng chuyện này xác thực không hề liên quan đến bà ta, cho nên Chân thị lại đột nhiên hoàn hồn.

Sao bà ta lại bị một tiểu nha đầu dọa sợ chứ!

Chân thị: "Bản thân nàng ta xui xẻo, lại còn trách ta? Lục Sơ, có phải ngươi cảm thấy bây giờ ngươi gả vào phủ Minh An vương, thì có thể bò lên đầu ta tác oai tác quái không?"

Bản thân Chân thị chính là không chịu thua người khác, nói vài câu đã đối đầu với Hoa Vụ.

Bang ——

Lục Phạm đập một cái lên bàn.

"Được rồi!" Lông mày Lục Phạm nhăn thành hình chữ xuyên 川, "Chuyện này chính là ngoài ý muốn."

"Chuyện này không thể để yên."

Hoa Vụ quăng xuống những lời này, rời khỏi đại sảnh.

"Thái độ của nó là gì vậy chứ!!" Chân thị chỉ vào bóng lưng Hoa Vụ, ầm ĩ với Lục Phạm, "Chuyện này thì liên quan gì đến ta!"

"Bà đủ rồi." Lục Phạm quát lớn một tiếng, "Còn không phải chủ ý bà đề ra à."

Đồng tử Chân thị run lên, thanh âm bén nhọn: "Chủ ý ta đề ra? A...... Đây còn không phải ông đồng ý sao? Bây giờ xảy ra chuyện, các người đều tới trách ta à?"

Nha đầu chết tiệt kia đổ thừa cho bà ta còn nghe được, ngay cả Lục Phạm cũng có ý này.

Dựa vào đâu chứ!!

Lục Phạm lạnh mặt: "Mấy năm nay, bà đối xử với bà ta như nào, bà cũng tự hiểu rõ, bà có liên quan đến như thế rồi, bây giờ người không còn, bà nói, nếu sau đó xảy ra chuyện gì thì giờ phải làm sao?"

"Việc này có thể trách ta sao?" Lúc trước bà ta thật sự đã hỏi qua ông ta, sau khi ông ta gật đầu, bà ta mới đi sắp xếp.

Sao bây giờ lại là là lỗi của bà ta rồi?

Lục Phạm với Chân thị nói một hồi thì bắt đầu cãi cọ.

Cuối cùng Lục Phạm phất tay áo rời đi, trước khi rời đi, còn bàn giao với Chân thị, bảo bà ta lén lút chuẩn bị hậu sự cho Lương thị.

Đừng để chuyện này truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến ngày kết hôn.

Lồng ngực Chân thị phập phồng giận dữ.

Lương thị đã chết, còn vẫn gây khó dễ cho bà ta......

......

......

Buổi tối Lục Tử Trình qua đây một chuyến, xị mặt tặng cho cô một ít đồ ăn, giống như sợ cô nghĩ quẩn trong lòng.

"Đại ca huynh yên tâm, ta không dễ dàng bị đánh gục như vậy."

"...... Tốt nhất là thế." Lục Tử Trình cứng rắn nói: "Xin chia buồn."

"......"

Tuy rằng Lương thị không chết, nhưng Hoa Vụ cũng không thể quá vui mừng, cho nên để Lục Tử Trình ở chỗ này một hồi.

Đến khi Lục Tử Trình đi rồi, Hoa Vụ còn phải đi trấn an Xuân Thiền khóc đến ngất xỉu hai lần.

Bây giờ Xuân Thiền càng thương tâm càng tốt, Hoa Vụ cũng không định nói cho nàng biết chân tướng.

Nàng thực sự trung thành với Lương thị, nhưng nếu biết chân tướng xong, diễn không được, vậy thì xong con bê.

Lục Phạm với Chân thị đều không hề nghĩ đến, chuyện này sẽ liên quan đến Hoa Vụ.

Tuy rằng bên ngoài thành xuất hiện đạo tặc thì có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.

Bọn họ đã chấp nhận sự thật là Lương thị xui xẻo, gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Hoa Vụ đoán được Lục Phạm với Chân thị sẽ không lo liệu tang lễ cho Lương thị, thậm chí sẽ vì ngày kết hôn mà giấu giếm sự thật về cái chết của Lương thị.

Vậy nên Chân thị tới tìm cô, nói cho cô là không thể lo tang lễ cho Lương thị, Hoa Vụ trực tiếp lạnh mặt đuổi bà ta ra ngoài.

Chân thị đã bị đối xử như vậy bao giờ đâu.

Nhưng hiện tại bà ta cũng không làm gì được Hoa Vụ.

Ngày kết hôn càng ngày càng gần......

Chân thị liên tục tới vài lần, sau khi bị Hoa Vụ châm chọc mỉa mai mấy cái, cuối cùng cũng để bà ta nói hết câu.

Hoa Vụ nhân cơ hội hỏi lấy Chân thị cửa hàng thu lợi nhiều nhất trong tay bà ta.

Chân thị có lẽ đã được Lục Phạm dặn, lúc này, không thể chọc giận cô.

Chân thị đau ruột vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn cho.

Đương nhiên, sau khi trở về, không tránh được lại cãi nhau với Lục Phạm.

Lục Phạm cảm thấy là Chân thị đưa ra cái kiến nghị kia, dẫn tới bây giờ nảy sinh ra cục diện như vậy, nhỡ như Hoa Vụ không chịu khống chế, bọn họ nhất định sẽ đắc tội với phủ Minh An vương.

Mà Chân thị cảm thấy, lúc trước Lục Phạm đồng ý cái kiến nghị này, hiện tại đổ hết lên người bà ta, bà ta sao có thể chịu thua.

Hoa Vụ nhớ tới thì sẽ đề cập vài câu ở trước mặt bọn họ, thể hiện mình vì sự qua đời của nương, muốn buông bỏ việc đã định, hai người quay đầu liền cãi nhau một trận lớn.

Mỗi ngày đều nỗ lực vì tình yêu của cha mẹ đó.

......

......

Lúc Hoa Vụ đang nỗ lực vì tình yêu của cha mẹ, Vương Khương Hoa lại không được tốt lắm, cô ta cứ cảm thấy có người đang theo dõi mình.

Nhưng đây cũng chỉ là cảm giác của cô ta, cô ta không thấy người nào khả nghi cả.

Vương Khương Hoa dứt khoát ở trong phòng hương bù kiến thức.

Quyển hương phổ Vinh thị kia, cô ta cũng chỉ thi thoảng mới lấy ra xem, bây giờ cô ta chưa nhận biết được nhiều nguyên liệu.

Có điều cô ta cảm thấy quyển hương phổ này ở trong tay mình, sớm hay muộn rồi sẽ có ngày, cô ta có thể học được.

Vương Khương Hoa lật hương phổ Vinh thị một lượt, lại cẩn thận cất đi.

Ngoài cửa sổ, có người lặng yên không tiếng động rời đi.

Tin tức rất nhanh đã đến tay Thôi Cảnh Hành.

"Chủ tử, có thể xác định, quyển hương phổ kia ở trong tay vị tiểu thư Hứa gia."

Thôi Cảnh Hành nghe thấy tin tức này, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, biết đồ vật ở đâu thì dễ làm.

Sau khi y rời khỏi nhà trúc, tự mình phải người đi điều tra chuyện hôm đó.

Cuối cùng y tìm được một cỗ thi thể, sau khi dùng nhiều cách hỏi thăm, cuối cùng cũng biết người nọ là nha hoàn của Hứa gia.

Ngày đó là đại tiểu thư Hứa gia được vị kia của Hứa gia tìm về không lâu, mang theo nha hoàn kia ra ngoài.

Sau lại nghe nói gặp phải kẻ bắt cóc, nha hoàn bỏ nàng ta lại chạy một mình, sau đó thì không có tin tức gì.

"Thuộc hạ còn phát hiện một việc...... Hứa gia khả năng là có liên quan đến bên Lan quý phi."

"Hứa gia......"

Hứa gia cũng coi như là thế gia* trong chế hương, hương phẩm nhà bọn họ vẫn luôn không tệ.

*Thế gia: Một gia tộc có nhiều đời vinh hiển.

Hương phẩm không chỉ có có thể trị bệnh, cũng có thể hại người......

Người của Lan quý phi sao lại dính dáng đến Hứa gia?

"Để mắt đến bọn họ." Thôi Cảnh Hành ra lệnh.

"Vâng."

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Bổ sung ban ngày ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play