Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.
====
Vết thương trên người Vương Khương Hoa không tính là nghiêm trọng, chăm sóc mấy ngày thì đã gần như khép lại.
Hứa gia lo cô ta lại gặp nguy hiểm, bảo cô ta đợi ở nhà, Vương Khương Hoa rất vất vả thuyết phục bọn họ, mới có thể mang theo người ra ngoài.
"Tiểu thư, hôm nay có chợ hương, chúng ta đi xem một chút đi?" Thúy Phương nói: "Một tháng chỉ có một lần, chợ có không ít thứ tốt."
Vương Khương Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, "Được."
Thúy Phương lập tức bảo người đánh xe quay đầu, đi về phía chợ hương.
Ngay sau khi xe ngựa của Vương Khương Hoa quay đầu, có hai người ở góc đường lập tức đi theo.
Chợ hương không chỉ bán sản phẩm làm từ hương, cũng bán các loại nguyên liệu.
Rất nhiều nguyên liệu không thường thấy, có thể gặp được ở chợ hương.
Nơi đây không chỉ có thể mua bán đồ vật, còn có thể gặp được bằng hữu cùng chung chí hướng, cho nên mỗi lần mở chợ hương, người qua lại đông nườm nượp.
Trước khi Vương Khương Hoa đến Hứa gia, gần như không có hiểu biết gì đối với hương phẩm.
Nhưng sau khi cô ta trở về Hứa gia, cũng không phải chỉ biết hưởng lạc, không học gì cả.
Sau một thời gian ngắn học bổ sung, cô ta đã nắm chắc không ít đặc tính và cách dùng của hương phẩm và nguyên liệu thường thấy.
Người Hứa gia đều khen cô ta có thiên phú, không hổ là nữ nhi của Hứa gia.
Cho nên ở điểm này, Vương Khương Hoa rất đắc ý, nhưng cũng không trì hoãn việc học tập.
Cô ta hiểu, chỉ khi mình trở nên lợi hại hơn, Hứa gia mới có thể càng công nhận cô ta.
Vương Khương Hoa đưa Thúy Phương dạo chợ hương một hồi, mua được không ít thứ.
"Tiểu thư, chúng ta qua bên kia xem xem."
Vương Khương Hoa vừa định đi cùng Thúy Phương, khoé mắt quét đến một sạp sách ở chỗ ngoặt.
Ông chủ sạp đang lôi lôi kéo kéo với một người khác.
"Chỗ này của ta bán sách, lại không phải thu sách, ngươi đi chỗ khác xem đi, đừng cản trở việc buôn bán của ta."
Nam nhân ăn mặc lôi thôi lếch thếch lôi kéo ông chủ cầu xin, "Ông chủ, xin ông thương xót, dù sao chỗ này của ông nhiều sách như vậy, cũng không thiếu mấy quyển như này. Ta là vì xem bệnh cho mẫu thân ta, nếu không ta cũng sẽ không bán những quyển sách này đi."
"Ui da, ta quan tâm ngươi......"
Ông chủ đẩy nam nhân ra.
Nam nhân ngã lảo đảo trên mặt đất, sách trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Vương Khương Hoa đột nhiên đi qua hướng kia, Thúy Phương nhanh chóng giữ chặt cô ta, "Tiểu thư, những sạp hàng rong bán sách này, đều dùng để lừa gạt người ngoài nghề. Không có giá trị gì."
Sách thực sự có giá trị, cũng sẽ không đưa tới đây để bán.
"Chỉ xem thôi." Vương Khương Hoa nói: "Không sao."
"Tiểu thư......"
Thúy Phương không ngăn được Vương Khương Hoa, khẽ cắn môi đi theo cô ta qua.
Vương Khương Hoa đi đến trước mặt nam nhân kia, giúp hắn ta nhặt quyển sách trên mặt đất lên.
Hai quyển phía trên đều rất thường thấy trên thị trường, hương phổ cũng không có gì đặc biệt, thậm chí bên trong còn có rất nhiều sai sót.
Vương Khương Hoa dù mới tiếp xúc với cái ngành này không lâu cũng có thể nhận ra.
Nhưng......
Vương Khương Hoa nhìn quyển phía dưới cùng, đồng tử co lại, tim đập nhanh hơn.
Cô ta vừa định mở ra nhìn xem, nam nhân lại như bị cô cướp đồ đi, nhanh chóng lấy sách về, "Cảm...... cảm ơn."
Nam nhân ôm sách đứng dậy, nhìn ông chủ đứng sau sạp một cái, thất tha thất thểu rời đi.
"Chờ một chút." Vương Khương Hoa gọi đối phương lại, "Những quyển này, có thể bán cho ta không?"
Nam nhân sửng sốt, dường như không thể tin được: "Ngươi...... Ngươi muốn mua?"
"Ừ, ngươi bán cho ta đi."
"Ngươi thật sự mua sao?"
Vương Khương Hoa trực tiếp bảo Thúy Phương lấy tiền.
Ông chủ đứng sau sạp bán hàng rong kia nhắc nhở Vương Khương Hoa: "Cô nương, ngươi đừng để bị lừa, những quyển sách đó trong tay hắn, căn bản không dùng được."
Ông ta đã gặp qua đủ loại kịch bản ở trên chợ hương, loại bán sách chữa bệnh cho người thân này cũng đã gặp qua vô số lần.
Trên thực tế, những quyển sách đó đều là nội dung chắp vá lung tung, căn bản không có gì để học.
"Không sao." Vương Khương Hoa nói: "Nhìn hắn rất đáng thương."
Ông chủ bán hàng rong nghe Vương Khương Hoa nói như vậy, cũng không nói gì nữa.
Nam nhân đưa mấy quyển sách giao cho Vương Khương Hoa, liên tục nói lời cảm tạ, sau đó cầm bạc chạy như bay.
Vương Khương Hoa không có tâm tư đi dạo nữa, cầm đồ vật trở lại xe ngựa, lập tức mở quyển cuối cùng kia ra.
Bìa sách dường như bị ngấm nước, chữ viết đều đã mờ đi, chỉ có thể nhận ra vài chữ bên trên.
Cô ta nín thở mở ra.
Trang đầu tiên chính là lời tựa, phía trên viết về những thăng trầm của Vinh thị.
"Tiểu thư, thời gian còn sớm, chúng ta còn đi nơi nào nữa không?"
Vương Khương Hoa: "Không đi, hồi phủ."
......
......
Cửa sau Lục phủ.
Nam nhân lôi thôi lếch thếch, chắp tay ngồi xổm cạnh cửa.
Cửa sau 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, nam nhân lập tức đứng dậy, nhìn về phía người mở cửa: "Cô nương."
"Làm xong rồi?"
"Đều đã làm xong." Nam nhân cười cười.
Hoa Vụ lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong tay áo cho hắn ta, dặn dò hắn ta hai câu, bảo hắn ta rời đi.
Sắp xếp xong những chuyện này, Hoa Vụ cũng không làm gì tiếp.
Sau khi thân thể Lục Tử Trình tốt lên, Chân thị liền bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ nghe Lục Phạm nói, ngày kết hôn định vào hai tháng sau.
Lục Phạm từng nói cô có yêu cầu cái gì, đều có thể hỏi Chân thị, cho nên Hoa Vụ bắt đầu nhập hàng cho kim khố nhỏ của mình.
Tuy rằng Chân thị không tình nguyện, nhưng cuối cùng đúng thật là đều cho.
Khi Hoa Vụ rảnh, sẽ đưa một ít nguyên liệu tới cho Sư Dư.
"Lần trước còn chưa dùng hết." Sư Dư nhìn nguyên liệu xếp thành ngọn núi nhỏ, "Ngươi đừng lúc nào cũng đem đến đây."
"Dù sao cũng không cần tiền."
"???"
Những nguyên liệu này của Hoa Vụ, đều do Lục Tử Trình tài trợ, một phân tiền cũng không tốn.
Hoa Vụ bảo Sư Dư không cần lo những chuyện này, "Ngươi phải học cho tốt, tranh thủ sớm ngày trở thành đại sư! Chuyện khác, ta sẽ tới giải quyết cho ngươi."
Sư Dư cảm thấy thái độ của Hoa Vụ đối với hắn quá kỳ quái, "...... Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?"
Nàng cho mình chỗ ở, cung cấp thứ hắn cần......
Nhưng nàng chưa từng nói qua, cần mình làm gì cho nàng.
Thứ không cần trả bất kỳ cái giá nào để có được, có lẽ về sau sẽ phải trả một cái giá lớn hơn.
Hai tay Hoa Vụ che trước ngực, con ngươi sáng lấp lánh: "Con người ta không quen nhìn thiên tài bị mai một, chỉ thích bồi dưỡng thiên tài, nhìn thiên tài tỏa sáng, ta chính là Bá Lạc* của thiên tài."
*Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Sư Dư: "???"
Có bệnh?
Sư Dư đứng dậy bước vào nhà, lúc đi ra, trong tay có thêm một cái hộp gỗ.
Hắn đưa hộp gỗ cho Hoa Vụ.
"Cho ta?"
Ánh mắt Sư Dư nhìn xuống đất, giọng điệu không được tự nhiên: "Cho mẫu thân ngươi, khi ngủ, có thể khiến bà ấy ngủ thoải mái hơn."
Hoa Vụ nhướng mày, "Cảm ơn."
Sư Dư không hé răng, ngồi về bên cạnh bàn, bắt đầu sửa soạn lại đồ vật Hoa Vụ mang đến.
"Đúng rồi, ngươi muốn tham gia Hương Lục Thịnh Điển không?"
Tay Sư Dư ngừng lại, "Ngươi sẽ để ta đi tham gia?"
Hắn quả thực rất muốn tham gia Hương Lục Thịnh Điển.
Đó là nấc thang duy nhất để hắn có thể bước càng cao hơn.
Nhưng......
Hắn đã ký khế ước bán thân với nàng.
"Tại sao lại không chứ? Thiên phú của ngươi nên để nhiều người thấy, làm cho bọn họ sùng bái, ngưỡng mộ ngươi nha." Hoa Vụ ghé vào bàn, "Nếu ngươi muốn thì cứ đi báo danh đi."
Tìm việc cho đứa nhỏ này làm, hắn sẽ không có thời gian đi suy nghĩ cái khác!
Sư Dư không đồng ý ngay lập tức, chỉ nói là hắn sẽ suy nghĩ về việc đó.
Đại khái là lo Hoa Vụ đột nhiên xúi giục hắn đi báo danh, là có mục đích khác.
Nàng lại không thiện lương như bản thân nàng nói.
Sau đó Sư Dư lại nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng cứu mình ra, cũng rất có thể là do nàng đã thương lượng ổn thoả với Lục Tử Trình.
====
Tối nay bù một chương cho hôm qua ~