Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.

====

"Lát nữa ta để huynh ở cửa, huynh đừng nói là ta cứu huynh về."

Tuy rằng Lục Tử Trình không biết lý do tại sao, nhưng hắn vẫn gật gật đầu.

Hoa Vụ nhân lúc xung quanh không có ai, để Lục Tử Trình ở cửa sau.

Lục Tử Trình mất tích mấy ngày nay, Chân thị với Lục Phạm thực sự là tìm đến điên rồi, đám hạ nhân trong phủ cũng đều lo sợ.

Cho nên khi đám người phát hiện Lục Tử Trình xuất hiện ở cửa sau, cả phủ đệ đều ầm ĩ lên.

Trên người Lục Tử Trình không có vết thương ngoài da nào, chỉ là tinh thần không phấn chấn, sau khi khiêng về phòng, rất nhanh đã ngủ.

"Tạ ơn trời đất, rốt cuộc cũng đã trở về rồi." Chân thị nhìn Lục Tử Trình, hốc mắt sưng đỏ.

Mấy ngày nay bà ta bị dọa chết rồi.

Lục Phạm mang sắc mặt trầm lãnh ngồi ở một bên, dò hỏi hạ nhân phát hiện ra Lục Tử Trình, "Có thấy được là ai đưa thiếu gia về không?"

"Không...... Không nhìn thấy, lúc tiểu nhân phát hiện thiếu gia, cậu ấy đã ở cửa sau."

Chân thị oán hận nói: "Lão gia, chuyện này phải điều tra rõ ràng, là ai hại con thiếp."

Dám đối xử với đại thiếu gia Lục gia của bà như vậy!

"Chờ nó tỉnh rồi nói sau." Hỏi rõ nguyên nhân tại sao trước rồi tính tiếp.

Chân thị không chịu buông tha: "Chàng phải làm chủ cho Lục Tử Trình."

Lục Phạm đại khái cảm thấy lời này của Chân thị xúc phạm ông ta, ngữ khí lạnh lùng: "Nó là nhi tử của ta, ta còn có thể trơ mắt nhìn nó bị bắt nạt?"

Lục Tử Trình trở về như nào, bọn họ cũng không biết.

Hiện tại không có thêm manh mối, vì thế chỉ có thể chờ Lục Tử Trình tỉnh lại rồi hỏi tiếp.

Nhưng mà một giấc này của Lục Tử Trình, trực tiếp ngủ một ngày một đêm.

Chờ hắn tỉnh lại, Lục Phạm lại tới hỏi, hắn cũng là hỏi một không biết ba.

Hắn chỉ nhớ khi mình ra ngoài, bị người ta đánh một gậy, đến khi hắn tỉnh lại thì đã bị nhốt trong một tầng hầm.

Hầm rất tối, hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ biết mỗi ngày sẽ có người tới đưa cơm.

Sau đó......

Hình như có một ai khác xuất hiện.

Nhưng hắn chỉ có thể cảm nhận được đối phương có xuất hiện, nhưng làm gì hay nói gì, hắn hoàn toàn không nhớ rõ.

Thứ hắn nhớ rõ hơn là cơn ác mộng mỗi lần ngủ dưới hầm tầng hầm những ngày đó, sợ tới mức hắn căn bản không dám ngủ.

Mỏi mệt và ác mộng thay phiên tra tấn hắn.

Cho nên hắn mới có thể biến thành cái dạng này.

Nhưng Lục Tử Trình nhớ rõ ngôi nhà trúc kia.

Có điều đến lúc Lục Phạm cho người đi xem xét, phát hiện nhà trúc kia đã bị thiêu hủy, không để lại gì cả.

Lục Phạm nghi ngờ là do Lục Tử Trình ở bên ngoài làm gì đó, đắc tội người ta, người ta cố ý giày vò hắn.

Nếu mà nhắm vào Lục gia, vì sao sau khi hắn mất tích, không có bất cứ kẻ nào liên hệ Lục phủ?

Nhưng mà Lục Tử Trình hoàn toàn không nghĩ ra, mình đã đắc tội ai...... Chủ yếu là ngày thường hắn đắc tội với không ít người.

Hoa Vụ dành thời gian tới thăm, cũng hỏi vấn đề tương tự.

Mấy ngày nay Lục Tử Trình đều bị chất vấn đến khó chịu, "Sao ngươi cũng hỏi như vậy? Ta nói, ta không biết......"

Hoa Vụ cạn lời: "Ngay cả kẻ thù của mình có những ai huynh cũng không biết, đại ca, huynh làm người cũng quá thất bại rồi đấy?"

"......"

Hắn đắc tội nhiều người như vậy, ai biết được là tên nào?

Lục Tử Trình nói sang chuyện khác: "Vì sao ngươi không cho cha biết, là ngươi cứu ta?"

"Huynh lại không phải không biết phụ thân và mẫu thân không thích ta, huynh cảm thấy bọn họ sẽ cảm kích ta sao? Sẽ không, bọn họ chỉ biết nghi ngờ ta......"

"Đại ca à, huynh xem huynh xảy ra chuyện, cuối cùng chỉ có ta mạo hiểm đi cứu huynh, phụ thân và mẫu thân chỉ biết mỗi ngày gọi người ra ngoài tìm huynh, tình yêu của bọn họ không vĩ đại như huynh tưởng. Huynh phải đứng lên, học cách tự bảo vệ bản thân."

"Bây giờ huynh là cẩm y ngọc thực, nhưng nếu như một ngày bọn họ không còn nữa thì sao? Huynh có thể dựa vào ai? Huynh chỉ có thể dựa vào thực lực của chính huynh."

"Hơn nữa ta sắp phải xuất giá rồi, ta phải chịu ức hiếp ở nhà người khác, nếu huynh không có thực lực, sao có thể chống lưng cho ta được?"

Lục Tử Trình nghe Hoa Vụ nói không ngừng, hắn có hơi mờ mịt.

Vì sao hắn phải đi chống lưng cho nàng?

Bọn họ thân đến thế sao?

Hoa Vụ vỗ bả vai Lục Tử Trình thở dài: "Đại ca, lần này huynh thiếu chút may mắn nữa là toang, sau này đừng lãng phí thời gian nữa! Đứng lên đi!"

Lục Tử Trình: "......"

Đứng lên là có ý gì?

Hoa Vụ gần như ngày nào cũng tới, có điều cô do thám địa hình chuẩn xác, cũng không đụng mặt Chân thị.

Cho nên Chân thị đến nay cũng không biết Hoa Vụ mỗi ngày đều tới thăm nhi tử bà ta, còn thuận tiện dạy hắn học môn đạo đức tư tưởng của nữ chính.

Lục Tử Trình có lẽ là bị Hoa Vụ nói đến chết lặng, thấy cô là muốn che đầu lại.

Nhưng Hoa Vụ hôm nay không định lên lớp, "Đại ca, huynh cho ta mượn hai người để sai sử đi."

Lục Tử Trình: "Ngươi muốn người làm gì?"

Hoa Vụ: "Huynh biết đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhà ta là ai không?"

Lục Tử Trình: "Hứa gia?"

Hoa Vụ vui mừng làm vẻ mặt 'xem ra mi vẫn còn chưa quá đần': "Gần đây ta phát hiện một bí mật lớn động trời."

Lục Tử Trình: "???" Bí mật lớn động trời? Có thể có lớn bao nhiêu?

Hoa Vụ ngoắc ngoắc tay với hắn.

Lục Tử Trình chần chờ cúi người xuống nghe.

Một lát sau, hắn trừng mắt nhìn Hoa Vụ, giọng điệu kinh ngạc: "Làm sao mà ngươi biết được?"

"Huynh cũng đừng quan tâm làm sao mà ta biết được, đợi chúng ta tìm được chứng cứ, thì có thể dùng cái nhược điểm này uy hiếp nàng ta, để nàng ta làm nội gián cho chúng ta, đào rỗng Hứa gia kia còn không phải dễ như trở bàn tay, đến lúc đó cha còn nói ghét bỏ huynh không có điểm tốt nào không?"

"......"

Lúc trước sao hắn không phát hiện, muội muội này của mình...... Nhiều ý xấu như vậy?

"Nếu là giả thì sao?"

"Sự thật bao lời không lỗ, giả cũng không có tổn thất gì, sao mà không làm chứ." Hoa Vụ chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói: "Đại ca, trở thành con trai ngoan trong mắt phụ thân, đây là thời điểm thích hợp nhất."

"Nhưng......"

Hoa Vụ thừa thắng xông lên: "Đừng nhưng nhị, bỏ lỡ cơ hội thì sẽ không có lần thứ hai."

"......"

"Có làm hay không?"

"...... Làm?"

Hoa Vụ: "Phải vậy chứ, nam tử hán đại trượng phu, phải làm nên nghiệp lớn."

Lục Tử Trình: "......"

Hoa Vụ đi từ trong viện Lục Tử Trình ra, móc giấy và bút từ trong tay áo.

Trên giấy có viết một câu 'Gậy ông đập lưng ông'.

Lúc trước Vương Khương Hoa lừa Lục Tử Trình, khiến Lục Tử Trình giao công thức bí truyền của nhà mình ra ngoài.

Bây giờ nên để Lục Tử Trình tự đi báo cái thù này.

Đi đi! Báo thù!

......

......

Hứa gia.

Nha hoàn Thúy Phương đang giúp Vương Khương Hoa thay băng, cổ tay và cánh tay cô ta đều bị thương, miệng vết thương đã kết vảy, không tính là nghiêm trọng.

Thúy Phương: "Tiểu thư, còn đau không?"

"Không đau." Vương Khương Hoa nói.

"Nha đầu chết tiệt Thúy Liễu kia thật quá đáng, gặp được đạo tặc lại bỏ người lại đi chạy trốn một mình." Thúy Phương mắng chửi, "Chúng ta nên báo quan, bắt nàng ta lại."

Đáy mắt Vương Khương Hoa hiện lên một tia tối tăm, nhẹ giọng nói, "Quên đi, nàng ta cũng là bị dọa sợ."

Lúc ấy các cô bị hắc y nhân kia bắt cóc.

Vương Khương Hoa đẩy Thúy Liễu ra làm lá chắn, cô ta mới có thể chạy về được.

Thúy Phương còn tức hơn Vương Khương Hoa, "Ngài cũng đừng nói thay nàng ta như thế, nàng ta tốt nhất đừng nên trở về nữa, nếu không lão gia với phu nhân thể nào cũng phải lột một lớp da của nàng ta."

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Bổ sung vào ban ngày ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play