Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.
====
Thôi Cảnh Hành nói hết lời, Hoa Vụ mới đồng ý đưa đồ cho y —— nhưng có điều kiện.
Bánh có nhân sẽ không rơi từ trên trời xuống, Thôi Cảnh Hành cảm thấy yêu cầu cô đưa ra, miễn là không quá đáng thì cũng không có vấn đề gì.
"Sau này ngươi giúp ta làm một chuyện đi." Hoa Vụ không nói rõ là chuyện gì.
Thôi Cảnh Hành nhíu nhíu mày, lo là chuyện gì thương thiên hại lí* hoặc y không thể làm được.
*Thương thiên hại lí: không có tính người
"Yên tâm, ở phạm vi ngươi tiếp nhận được." Hoa Vụ lại bổ sung một câu, còn nở một nụ cười thân thiện: "Ta sẽ không làm chuyện xấu."
Thôi Cảnh Hành: "......"
Ngươi không thêm mấy lời đằng sau này, có khi còn thuyết phục hơn.
Thôi Cảnh Hành rất cần thứ trong tay Hoa Vụ, y chỉ suy nghĩ một chút đã đồng ý rồi.
Hoa Vụ diễn trò thì diễn nguyên bộ, bảo Sư Dư chép nội dung trên giấy trước, sau đó đưa hai trang rưỡi kia cho Thôi Cảnh Hành.
Thôi Cảnh Hành hỏi thêm một câu: "Cô nương lúc ấy có thấy rõ dáng vẻ của người giành đồ với hắc y nhân không?"
Hoa Vụ lắc đầu: "Xa quá, không thấy rõ."
......
......
Thôi Cảnh Hành không hỏi được thêm manh mối nào, lấy được đồ vật rồi vào trong nhà trúc, Sư Dư nhìn thứ mình sao chép được trong tay, "Ngươi muốn làm gì?"
Trong tay nàng rõ ràng còn có vài trang giấy nữa.
Nhưng lại chỉ cho Thôi Cảnh Hành hai trang rưỡi.
Hoa Vụ dựng thẳng ngón trỏ, đặt trên môi, "Bí mật nhỏ của chúng ta, đừng để người khác phát hiện nha."
"......"
Ai có bí mật nhỏ với nàng?
Hoa Vụ không hạn chế tự do của Thôi Cảnh Hành, cho nên sau khi y lại dưỡng thương hai ngày đã liên hệ với người nhà, chuẩn bị rời khỏi nhà trúc.
Trước khi đi, Thôi Cảnh Hành giao cho Hoa Vụ một thứ, nói nếu cô cần hỗ trợ, có thể cầm đồ tới tìm y.
Chờ Thôi Cảnh Hành rời đi, Hoa Vụ bảo đồ tể thu dọn đồ đạc.
Đồ tể thu dọn đồ trong nhà trúc xong, lại vòng ra đằng sau, không biết lôi hai tên hắc y nhân từ đâu ra.
Sư Dư: "???"
Hắn ở đây nhiều ngày như vậy, hoàn toàn không biết nơi này còn nhốt người khác.
"Ném chỗ đó là được." Hoa Vụ chỉ huy đồ tể đưa hai tên hắc y nhân kia vào trong nhà trúc.
Hoa Vụ lấy một cái túi gấm, giao cho Sư Dư: "Ta tìm một chỗ ở trong thành cho ngươi. Sau khi vào thành, ngươi có thể đến đó ở. Hắn đi cùng ngươi, cần gì thì ngươi bảo hắn. Trong nhà không có nhiều tiền, tiết kiệm một chút."
Túi gấm nặng trĩu, bên trong có một khoản tiền.
Sư Dư: "......"
"Đi thôi." Hoa Vụ ra hiệu cho đồ tể đang chờ ở cách đó không xa.
Ánh mắt Sư Dư chuyển qua, đồ tể lập tức xoa gáy cười thật thà.
"Ngươi muốn ta làm gì?"
"Học quyển Vinh thị hương phổ kia cho tốt đó, trở thành đại sư ở trong tầm tay." Hoa Vụ nắm tay cổ vũ cho hắn: "Ngươi là tuyệt nhất!"
Khen khen lại không cần tiền.
Khen khen có thể để hắn bớt gây chuyện hơn, đó chính là một vốn bốn lời!
Cánh môi Sư Dư mấp máy, "Ngươi không trở về cùng bọn ta?"
"Ta còn phải cứu đại ca ta." Hoa Vụ xách rìu chẻ củi bên cạnh lên, khoác lên vai, tang thương nói: "Đây là sứ mệnh của ta."
"......" Không phải ngươi nhốt hắn ta ở đây sao?!
Sao nàng có thể có mặt mũi mà nói ra những lời này?
Sư Dư đột nhiên cảm thấy Lục Tử Trình có hơi đáng thương......
Bị người ta bán, còn coi người ta như ân nhân cứu mạng.
Quá kinh khủng mà......
Ngay cả tình huống của Thôi Cảnh Hành cũng gần như vậy.
Sư Dư xoay người đi về phía đồ tể.
Chờ hắn đi đến trước mặt đồ tể, quay đầu nhìn lại, Hoa Vụ đã khiêng rìu vào nhà trúc, cũng bắt đầu đập phá.
Hoa Vụ đập nhà xong, xách hai tên hắc y nhân còn sống trên mặt đất kia dậy, đánh một chút trước, sau đó xử lý.
Tiếp theo sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới đi về hướng hầm ngục giam giữ Lục Tử Trình.
"Đại ca? Đại ca huynh có ở đây không?"
Lục Tử Trình bị nhốt dưới tầng hầm không có ánh mặt trời này, cả người đều không tỉnh táo.
Hắn cảm thấy mình sẽ phải chết ở chỗ này.
Hắn thậm chí không biết ai bắt mình đi.
Lục Tử Trình trong cơn hoảng hốt hình như nghe thấy tiếng của Lục Sơ.
Không...... Không thể nào.
Sao nàng có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này chứ......
Chắc chắn lại là ảo giác.
"Đại ca?"
"!!!"
Lục Tử Trình vùng vẫy đứng dậy, giọng nói nghẹn ngào kêu: "Lục Sơ, Lục Sơ...... Ta ở chỗ này......"
Phía trước cách hắn không xa có ánh sáng chiếu xuống.
Trên thang gỗ, có bóng người chậm rãi đi xuống, "Đại ca?"
"Lục Sơ...... Lục Sơ cứu ta!!" Lục Tử Trình nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu gào khóc.
Hoa Vụ dìu hắn lên.
Lục Tử Trình phát hiện bên trên có một không gian trống, sau khi đi ra ngoài thì là một căn nhà trúc.
Khó trách hắn ta ở dưới hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì.
Sau khi rời khỏi tầng hầm, lại nhìn thấy ánh sáng, mắt Lục Tử Trình bị ánh sáng kích thích, càng cụp xuống.
Hoa Vụ phát hiện mấy ngày nay, cả người Lục Tử Trình gầy một vòng lớn, hai mắt thâm đen, giống như hút chất gì gây nghiện.
Hơn nữa trên người hắn không có vết thương ngoài da.
Nói cách khác Sư Dư vẫn chưa động thủ với hắn ta.
Hoa Vụ không cảm thấy lương tâm Sư Dư trỗi dậy, chắc chắn hắn đã dùng biện pháp sở trường, biến Lục Tử Trình thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
"Đại nam nhân, khóc cái gì."
"Ta tưởng là ta sẽ phải chết ở đây, ngươi không biết mấy ngày này ta đã trải qua những gì đâu, tên kia căn bản không phải người......"
"Không phải còn chưa chết sao, vui lên chút."
"......"
Làm sao hắn ] vui lên được.
Từ nhỏ Lục Tử Trình đã lớn lên trong sự cưng chiều, chưa trải qua chuyện đáng sợ như vậy bao giờ, hiện tại hắn chỉ muốn khóc.
"Được rồi, đừng khóc, nhanh lên, đợi lát nữa tên bắt cóc quay lại, ta không cứu được huynh lần thứ hai đâu."
Lục Tử Trình vừa nghe, cả người vốn không có sức lực gì, đột nhiên lại sinh ra vài phần sức lực, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất.
"Sao ngươi lại tìm được đây? Bọn họ có yêu cầu trong nhà đưa tiền chuộc không?"
"Không."
"Thế thì...... Làm sao ngươi tìm được ta?"
"Sau khi huynh rời đi thì không trở về, trong nhà đều tìm huynh đến điên rồi, ta nghe được có người thấy xe ngựa của huynh đi về phía bên này, cho nên liền tới đây thử vận may, gặp người lén lút đi lên núi, ta liền đuổi theo xem sao."
"Ngươi...... Một mình ngươi hả?" Lục Tử Trình giật mình, "Không mang theo người khác?"
Sao nàng dám đến đây một mình!!
Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!!
"Làm sao mà tới kịp."
"......"
Sống lưng Lục Tử Trình phát lạnh, căn bản không kịp cẩn thận suy nghĩ kỹ càng, hoảng sợ thúc giục: "Mau, đi mau!!"
Hoa Vụ nửa kéo nửa đỡ Lục Tử Trình đi ra ngoài.
Vừa ra đến bên ngoài, Lục Tử Trình đã thấy hai nam nhân mặc quần áo từ vải thô nằm trên mặt đất.
Hoa Vụ đá đồ vật bên chân, che lại bộ quần áo màu đen chưa bị giấu đi hoàn toàn, "Nhận ra không?"
Lục Tử Trình không chú ý tới bên kia, chỉ cho là nàng đá văng đồ ra, để hắn thấy rõ người trên mặt đất, "...... Không...... Không quen."
Hoa Vụ lại hỏi: "Vì sao hắn ta lại bắt huynh?"
Lục Tử Trình: "......"
Hắn cũng muốn biết mà!
Lục Tử Trình hoàn toàn không quen biết người trên mặt đất, hắn ta cũng không dám nhìn kỹ, thúc giục Hoa Vụ nhanh chóng rời đi, sợ có người đột nhiên xuất hiện.
====
Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu 😭.
Bọn mình sẽ cố gắng đăng 1 chương/1-2 ngày, qua đoạn thời gian này thì có thể sẽ tăng số chương lên một chút chứ không có ít hơn đâu nhé ❤️
Cảm ơn mọi người vẫn luôn giành thời gian và ủng hộ bọn mình ❤️❤️❤️
(Niniii)