Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.

====

Quản gia nghe được lời này của Lương thị, cũng sửng sốt.

Có lẽ là không nghĩ tới, Lương thị lại không biết......

Nhưng quản gia rất tinh ý, biết lão gia với phu nhân không nói trước cho Lương thị, chắc chắn là có tính toán riêng.

"Di nương, đây là sính lễ phủ Minh An vương đưa tới cho nhị tiểu thư." Bây giờ sính lễ cũng đã đưa tới, vậy hẳn cũng không cần giấu giếm nữa.

Lương thị: "Phủ Minh An vương?"

Lương thị tuy rằng không mấy khi ra ngoài, nhưng cũng biết phủ Minh An vương là nơi nào.

Điều đầu tiên bà nghĩ đến không phải vị đại công tử trời quang trăng sáng, tài trí hơn người kia của phủ Minh An vương.

Mà là vị nhị công tử tính tình tàn bạo.

Nhứ Nhi nhà bà suy cho cũng chỉ là một tiểu thư con vợ lẽ, sao có thể gả cho đại công tử.

Chân thị cũng không có khả năng tìm phu quân tốt như vậy cho Nhứ Nhi.

"Không...... Nhứ Nhi, không được." Lương thị lắc đầu, "Hôn sự này không thể đồng ý, ta lập tức đi gặp lão gia với phu nhân."

Bà chưa từng tranh đấu thứ gì cho bản thân.

Nhưng vì Nhứ Nhi, bà có thể đi cầu xin bọn họ.

Bà không thể để Nhứ Nhi gả cho người như vậy, sẽ hại cả đời con bé.

Lương thị nói rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Hoa Vụ nhanh chóng ngăn bà lại, "Xuân Thiền, ngươi đỡ nương ta vào trước đi."

"Nhị tiểu thư, bọn họ đây chẳng phải là đang bắt nạt người sao?" Xuân Thiền vội vàng đỡ Lương thị, nhưng hoàn toàn không có ý định đưa Lương thị vào.

"Nhứ Nhi......" Lương thị ho nhẹ hai tiếng, "Bọn họ không thể làm như vậy, nương sẽ không để con gả cho người ta một cách không rõ ràng như vậy."

Đời này của bà không gặp được phu quân tốt.

Không thể để nữ nhi của bà lại dẫm lên vết xe đổ của bà được.

Hoa Vụ muốn cho Lương thị vào trước, nhưng Lương thị không chịu, một hai phải đi gặp Lục Phạm với Chân thị.

Đúng lúc này, Chân thị mang người tới.

"Đây là có chuyện gì vậy?"

Chân thị có lẽ vẫn luôn đứng nhìn cách đây không xa, nhìn hồi lâu không thấy động tĩnh, lúc này mới đến đây xem xem.

"Phu nhân." Lương thị lập tức tiến lên, vội vàng nói: "Hôn sự của Nhứ Nhi......"

"Hôn sự của nhị cô nương làm sao?" Chân thị ngắt lời Lương thị, "Phủ Minh An vương còn không tốt à? Bao nhiêu cô nương muốn gả cũng không gả vào được, ngươi còn không hài lòng? Ngươi biết lão gia với ta phải phí bao nhiêu tâm tư vì hôn sự của nhị cô nương không?"

Lương thị sợ sệt Chân thị theo thói quen, nhưng vì nữ nhi bà, bà vẫn gắng gượng hỏi:

"Thiếp thân cả gan, không biết vị công tử của Minh An vương phủ định ra hôn ước với Nhứ Nhi, là vị nào?"

Chân thị không trả lời ngay, ngược lại nói: "Nhị cô nương là con vợ lẽ, có thể gả đến phủ Minh An vương làm chính thất, đã là phúc lớn lắm rồi. Lương thị, ngươi đừng không vừa lòng."

"Phu nhân, việc này ta hoàn toàn không biết......"

"Ta thân là chủ mẫu, hôn sự của nhị cô nương, đương nhiên do ta làm chủ."

"Ta muốn đi gặp lão gia." Lương thị đại khái biết nói chuyện với Chân thị cũng vô dụng, bà định ra ngoài.

Chân thị nháy mắt với ma ma bên cạnh, Lương thị lập tức bị ngăn lại.

Chân thị châm chọc nói: "Lương thị, việc này đã định rồi, chẳng lẽ ngươi muốn Lục phủ chúng ta đắc tội phủ Minh An vương? Làm đến mức một nhà không được yên bình sao?"

Cả người Lương thị hơi hơi run lên.

Phủ Minh An vương là hoàng thân quốc thích, bọn họ tuy có tiền, nhưng dù sao cũng chỉ là thương hộ*.

*Thương h: gia đình làm kinh doanh, buôn bá

Lục Phạm khẳng định là không muốn đắc tội với phủ Minh An vương......

"Nhị cô nương, nếu ngươi hiểu chuyện, sẽ biết được làm gì là tốt nhất, cũng đừng để mẫu thân ngươi đã mang bệnh, còn phải làm lụng vất vả vì ngươi."

Lời này của Chân thị, chính là trắng trợn uy hiếp.

"Nương, lòng con hiểu rõ, người về phòng trước đi."

Nước mắt Lương thị cũng sắp rơi ra, "Nhứ Nhi, việc này không được...... Nương không thể để con chịu ủy khuất được."

"Không sao, người về trước nghỉ ngơi đi." Hoa Vụ nhỏ nhẹ trấn an Lương thị, bảo Xuân Thiền đỡ bà vào.

Chờ Xuân Thiền đóng cửa lại, lúc này Hoa Vụ mới nhìn về phía Chân thị: "Người cũng không cần uy hiếp ta, ta đã đồng ý mối hôn sự này, sẽ không đổi ý."

"......" Khóe miệng Chân thị giật giật, "Ngươi hiểu chuyện là tốt, việc này không chỉ vì nương của ngươi, còn là vì Lục gia, ngươi thân là nữ nhi của Lục gia, đây là trách nhiệm của ngươi."

"Người nói đúng." Hoa Vụ phối hợp nói: "Đây là trách nhiệm của ta."

"......"

Chân thị nhìn cô một cách kỳ lạ.

Bà ta còn muốn tìm cơ hội răn dạy cô hai câu......

Kết quả cô lại phối hợp như vậy.

Đáy lòng Chân thị ngược lại không mấy vừa lòng, nhưng bà ta lại không bắt được lỗi mới, "Được rồi, ngươi yên tâm, của hồi môn sẽ không thiệt thòi cho ngươi."

Bà ta không quá vui lòng chuẩn bị của hồi môn quá tốt.

Nhưng quan hệ của Lục phủ với phủ Minh An vương càng quan trọng hơn.

Nếu bà có nữ nhi, bà chắc chắn sẽ vui vẻ để nữ nhi của mình thành hôn với đại công tử phủ Minh An vương, mà không phải thứ nữ này......

"Vậy đa tạ mẫu thân."

Chân thị ngoài cười nhưng trong không cười, đáy mắt toàn là chán ghét, "Sau khi ngươi gả đi khỏi đây, Lục phủ không quản được ngươi, nhưng nương ngươi thì khác, bà ta còn phải ở trong phủ cả đời đấy."

Chân thị ném câu cảnh cáo này xuống, mang theo người rời đi.

Hoa Vụ bảo quản gia để sính lễ trong căn phòng trống phía tây.

Chờ sau khi mọi người rời đi, lúc này cô mới vào phòng Lương thị.

"Nhứ Nhi, rốt cuộc là sao vậy chứ? Vì sao đột nhiên lại đưa sính lễ tới? Có phải con đã sớm biết không?"

Hoa Vụ đi vào, hàng loạt vấn đề của Lương thị ập tới liên tiếp.

"Người đừng kích động, không phải chuyện lớn."

"???"

Cái này còn không phải chuyện lớn?

Lương thị bắt lấy tay cô, vội vàng hỏi: "Con biết bọn họ muốn gả con cho ai không, rốt cuộc là vị công tử nào của phủ Minh An vương?"

Tuy rằng đáy lòng Lương thị đã có đáp án, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Nương, những việc này, người không cần lo." Hoa Vụ để Lương thị nằm xuống, "Con đã trưởng thành, có thể tự giải quyết."

Hốc mắt Lương thị đỏ hoe: "Sao ta có thể mặc kệ? Vì sao con không nói cho ta? Nếu biết sớm một chút......"

"......" Biết sớm một chút thì có thể thay đổi cái gì? Di nương còn có thể lay hai đùi Lục Phạm với Chân thị này sao?

Hoa Vụ sợ mình mà nói như vậy, Lương thị có thể ngất ngay tại chỗ.

Cô chỉ có thể trấn an bà: "Con là lo lắng cho thân thể người."

"Con biết nhị công tử kia của phủ Minh An vương là người như thế nào không? Con không thể gả đi, Nhứ Nhi, ta đi xin cha con, tốt xấu gì con cũng là nữ nhi ông ta, ông ta không thể nhẫn tâm như vậy, con mà gả qua thì sẽ chết mất."

"......"

Lục Phạm đã từng coi cô là nữ nhi à?

Nhiều năm như vậy, nuôi cô, không gì ngoài việc chờ cô lớn lên, dùng để giao dịch.

Nhiều năm như vậy, Lương thị còn chưa nhìn thấu bản chất sao?

......

......

Hoa Vụ vất vả lắm mới trấn an được Lương thị đang muốn đi cầu xin Lục Phạm, cho bà uống thuốc, để bà ngủ trước.

"Xuân Thiền."

"Nhị tiểu thư."

"Phải chăm sóc nương ta cẩn thận, đừng để bà ấy ra cửa, thân thể của bà ấy không chịu được dày vò, ngươi hiểu chưa?"

"...... Vâng." Hốc mắt Xuân Thiền cũng hồng hồng.

Lúc Xuân Thiền đến bên cạnh Lương thị, chỉ mới tám, chín tuổi, gần như là lớn lên cùng nhị tiểu thư.

Ở Lục phủ, nhị tiểu thư có chỗ nào được như một tiểu thư đâu.

Bây giờ ngay cả hôn sự cũng......

"Được rồi, đừng khóc, không nghiêm trọng như các ngươi nghĩ đâu." Hoa Vụ nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, "Ta sẽ không để bọn họ bắt nạt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play