Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by Niniii.

====

Lục Tử Trình vất vả lắm mới kéo được Hoa Vụ ra bên ngoài thạch thất.

"Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?"

"Huynh xem, lúc trước ta giúp huynh giải quyết chuyện đệ đệ Như phi, giờ lại phát hiện huynh có một bí mật lớn như vậy......" Hoa Vụ vươn tay nhéo nhéo, cười hòa ái thân thiện.

Khuôn mặt Lục Tử Trình đều bị bóp méo: "Ngươi muốn cái gì?"

"Đại ca, chúng ta đều là người một nhà, huynh sống tốt thì chắn chắc ta cũng sống tốt."

"Ngươi đừng nói nhảm, ai là người một nhà với ngươi?" Lục Tử Trình nổi giận đùng đùng, "Rốt cuộc thì ngươi muốn cái gì?"

"Huynh tốt xấu gì cũng là mầm mống độc đinh của Lục gia, huynh phải học cách tự gánh vác trách nhiệm của mình."

"......"

Giọng điệu nói chuyện giống hệt mẫu thân hắn là có ý gì?

Hắn có gánh vác trách nhiệm hay không thì liên quan gì tới nàng chứ?

Chó lại đi đòi bắt chuột, xen vào việc của người khác.

Hoa Vụ đổi giọng, nhắc tới Lương thị: "Chuyện nương ta bị bệnh, huynh chắc cũng đã biết nhỉ?"

Lục Tử Trình nhíu mày: "Hình như ta có nghe nương nói qua vài câu."

"Ta cần dược liệu và một vài đồ dùng điều chế hương, mấy thứ này sau này huynh đều phải kiếm giúp ta."

Hoa Vụ vốn còn đang suy nghĩ làm thế nào để Lục Tử Trình trở thành nhà cung cấp nguyên liệu miễn phí cho mình.

Ai biết chính hắn lại tự đưa tới cửa.

"Dựa vào đâu?"

"Huynh không giúp ta, vậy ta đành phải đi nói với phụ thân, huynh gian dối, cũng nói luôn chuyện huynh đánh đệ đệ Như phi, ta sống không tốt, thì ai cũng đừng mong sống tốt......"

"Ngươi......" Nàng thế mà dám uy hiếp mình!

Hoa Vụ mỉm cười nhìn hắn: "Đại ca, dùng tiền tiêu họa nha."

"......"

"Được được được." Lục Tử Trình rất sợ Lục Phạm, càng sợ chuyện bọn họ đánh đệ đệ Như phi bị lộ ra, nghiến răng nghiến lợi đồng ý: "Ta giúp ngươi kiếm được chưa."

Chỉ là một chút dược liệu với đồ dùng chế hương, mấy thứ này đối với hắn mà nói là rất dễ dàng.

Những thứ trong kho hương liệu hắn có thể sử dụng tùy ý.

Dược liệu thì tiêu một ít tiền là được.

"Cũng được, người một nhà không nói hai lời." Hoa vụ vỗ bả vai Lục Tử Trình: "Sau này chúng ta chính là đôi huynh muội tốt đứng cùng một thuyền."

"Đi đi đi!!!" Lực Tử Trình kéo Hoa Vụ đi ra ngoài.

"Người này huynh bắt được ở đâu?"

"Ai mượn ngươi quan tâm."

"Hắn tên gì thế?"

"Không biết."

"Huynh đừng có kéo nữa, váy của ta bị huynh kéo hỏng cả rồi..."

"Mua cho ngươi cái mới sau! Đi nhanh đi!!!"

......

......

Lục Tử Trình không muốn nói tin tức về người hắn bắt được. Nhưng cuối cùng Hoa Vụ vẫn đả động được hắn, hỏi được ra.

Người kia là do hắn mang về lúc đi Phong Châu tham gia đại điển hương phẩm.

Lực Phạm vẫn luôn ép hắn học, nhưng Lục Tử Trình lại không quá thiết tha gì chuyện này, cho nên hắn đã có ý muốn tìm người thay thế mình để lừa gạt Lục Phạm từ lâu.

Đại điển hương phẩm là các chế hương sư của các đại gia tộc, hoặc một vài vị chưa có danh tiếng mang theo hương phẩm đi tham gia bình chọn.

Nếu may mắn, còn có thể được người trong cung chọn trúng.

Nếu có thể kéo quan hệ đến trong cung, đó chính là chiêu bài chữ sống.

Lục Tử Trình gặp được Sư Dư ở đó.

Lục Tử Trình nói hắn không cưỡng ép bắt người, mà là mua từ một người khác.

Một ít chế hương sư không có thực lực, lại không có gia tộc, hậu trường phía sau, đúng là có thể mua bán được.

Cũng có nơi, chuyên để bồi dưỡng chế hương sư —— bởi vì nguyên vật liệu dùng để chế hương rất đắt tiền, người không có bối cảnh, căn bản không dám đi làm chế hương sư......

Cho nên những nơi chuyên bồi dưỡng chế hương sư như này, cũng có không gian sinh hoạt.

Sau khi chờ những chế hương sư này có năng lực, sẽ bán cho một ít đại gia tộc.

Đặt trong thời hiện đại thì sẽ được gọi là chuyển nhượng.

Tóm lại, Lục Tử Trình mua lại hắn bằng vàng thật.

Lúc mới đầu, hắn rất không phối hợp, Lục Tử Trình cũng không phải người tốt lành, ắt hẳn sẽ không thể để cho hắn trôi qua êm đẹp.

Hoa Vụ tỏ vẻ vô cùng bội phục với năng lực gây chuyện của vị đại ca hoang dại này.

Lục Tử Trình nhốt Sư Dư, không cho người ta ăn ngon uống tốt, còn đánh chửi người ta.

Tự nhiên là đã đắc tội triệt để với người ta, về sau người ta trở thành chế hương sư ngự dụng trong nội cung, quay đầu liền lập tức đi đối phó Lục gia.

Ngay từ đầu Lục Phạm đã biết Sư Dư là người thay thế Lục Tử Trình.

Có lẽ Lục Phạm cảm thấy Lục Tử Trình xác thực không có thiên phú, mà đúng lúc người hắn tìm được, lại cực kỳ có thiên phú.

Cho nên ông ta mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí có thể đã ở sau lưng làm gì Sư Dư, dẫn đến sau này Sư Dư hận thấu Lục gia.

Cuối cùng còn liên lụy sau này nữ chính phải đánh lôi đài* với Sư Dư.

*Đánh lôi đài đây ch vic đi đu trc tiếp vi nhau.

"Huynh cho rằng phụ thân huynh thật sự không biết gì hết à?" Hoa Vụ ngồi trong phòng điều chế hương chuyên dụng của Lục Tử Trình, lật qua mấy quyển sách mà nguyên chủ bình thường căn bản không thể xem được.

"...... Phụ thân ta biết?"

"Huynh có bản lĩnh gì, trong lòng phụ thân huynh không đếm được hả?"

Ất đẳng, Cửu Hòa Hương thượng phẩm.

Lục Tử Trình đoán chừng ở hương phòng một năm cũng không điều chế được.

Lục Phạm cũng không phải Chân thị, luôn cảm thấy con trai mình thiên phú tuyệt hảo, đưa ra ngoài có thể càn quét một vùng trời, chỉ là hắn không thích học tập, cho nên mới không có tiến bộ gì.

"Không phải, đấy không phải cũng là phụ thân ngươi à? Cái gì mà phụ thân ta." Điểm chú ý của Lục Tử Trình hở chút lại lệch sang chuyện khác.

"Được được, phụ thân ta." Hoa Vụ thuận miệng nói.

"......" Lục Tử Trình ngồi đối diện với Hoa Vụ: "Nếu phụ thân đã biết, vì sao lại không vạch trần ta?"

Trong ấn tượng của Lục Tử Trình, nếu Lục Phạm đã biết chuyện này, vậy mông hắn còn không bị đánh nở hoa rồi sao?

Hoa Vụ liếc hắn một cái: "Bởi vì huynh quá ngu xuẩn, chẳng lẽ phụ thân thật sự để cho gia nghiệp mấy trăm năm này bị hủy trong tay huynh sao?"

"......"

Nói chuyện thì nói chuyện tử tế chút đi, sao còn công kích người khác!!!

Lục Tử Trình vẫn tự biết thiên phú của mình rất tệ, đáy lòng hắn tuy rằng không phục, nhưng ngoài miệng lại không dám phản bác.

"Vậy...... Vậy phải làm sao bây giờ?" Lục Tử Trình nói.

Hoa Vụ buông sách xuống, cười tủm tỉm nói: "Huynh đưa hắn cho ta, ta nghĩ cách giúp huynh."

"Cho...... ngươi?" Lục Tử Trình trừng mắt nhìn cô: "Đây là do ta bỏ ra một số tiền lớn để mua về đấy."

"Đại ca cho muội muội một ít tiền thì đã làm sao?" Ta đang cứu ngươi đấy!!! Ngươi còn dám không biết tốt xấu!!!

"......"

Lục Tử Trình nhìn cô chằm chằm: "Lục Sơ, ngươi không thích hợp."

Từ khi xảy ra chuyện của đệ đệ Như phi, nàng ta vẫn luôn rất kỳ lạ.

Trước kia nàng ta dám nói chuyện với hắn như vậy sao?

Lục Tử Trình đối với nguyên chủ chưa nói đến chán ghét hay là thích, nhưng Chân thị rất ghét mẹ con bọn họ.

Có thể là tuổi phản nghịch, Chân thị ở trước mặt hắn nói càng nhiều, thỉnh thoảng hắn nhìn thấy nguyên chủ, lại cảm thấy nguyên chủ rất đáng thương.

Hoa Vụ 'a' một tiếng: "Giờ huynh mới phát hiện ra ta không thích hợp à?"

Lục Tử Trình: "!!!"

Hoa Vụ nắm tay, ánh mắt kiên nghị: "Ta muốn quật khởi! Từ nay ta không phải Lục Sơ, ta là Lục · Cường Giả · Sơ."

Lục Tử Trình: "Ta thấy ngươi điên rồi."

Hoa Vụ: "......"

......

......

Thạch thất.

Sư Dư đứng bên cạnh bệ đá thắp hương, hắn cúi đầu rũ mắt, ánh sáng mờ mịt dán thân ảnh có hơi gầy gò của hắn lên giá vật liệu bên cạnh.

Trong không khí trôi nổi hương thơm thanh nhã, mùi hương làm cho lòng người an tĩnh.

Sư Dư nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, hắn cho là Lục Tử Trình, nhưng mà người tiến vào thạch thất lại là vị cô nương gặp qua ngày đó.

Lục Tử Trình gọi nàng là...... Lục Sơ.

Hẳn là muội muội hắn.

Sư Dư ngước mắt nhìn cô một cái, cô không phải tay không tới, mà là mang theo không ít thứ.

Thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ lưu chuyển trong thạch thất: "Ta mang cho ngươi một vài bộ quần áo mới và đồ ăn."

====

Hôm nay 1 chương, ngày mai 2 chương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play