Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

Hoa Vụ nằm trên mái nhà nhìn Lục Tử Trình ở đằng kia uống rượu, đáy mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Người khác được uống rượu, cô lại phải ở đây tăng ca.

Đáng giận!

Tửu lượng của Lục Tử Trình không tốt lắm, chưa uống bao nhiêu đã nổi men say, bắt đầu nói lung tung.

"Điều chế hương có gì thú vị chứ, ta cứ không chế hương đấy, mỗi ngày nhốt mình trong cái phòng tối kia. Ngươi nói xem, có phải cha ta quá đáng lắm rồi hay không, ta đây còn chưa kịp thở một hơi, ông ta lại giao cho ta thêm nhiệm vụ mới."

"Đại thiếu gia, tương lai ngài sẽ kế thừa gia nghiệp." Gã sai vặt nói: "Cái đó đương nhiên phải học rồi."

"Đúng vậy đại thiếu gia, tiểu nhân thấy ngài vẫn không nên dùng biện pháp kia...... Nếu như bị lão gia biết, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn."

"Ngươi không nói, ta không nói, ai sẽ biết?" Lục Tử Trình ôm bầu rượu, mặt đỏ hết lên, "Các ngươi dám nói ra ngoài, gia sẽ cắt lưỡi đám người các ngươi."

"Không dám không dám......"

Hai gã sai vặt liên tục xua tay.

"Uống rượu uống rượu, đừng nhắc tới mấy chuyện vặt vãnh kia nữa."

Lục Tử Trình và hai gã sai vặt uống tới thoả thuê.

Hoa Vụ đợi đến tận khi ánh trăng xuất hiện, Lục Tử Trình mới bưng một đĩa vịt quay chưa ăn bao nhiêu từ trên bàn, xách theo bầu rượu, loạng choạng bước ra ngoài.

Hắn không gọi hai gã sai vặt kia, tự mình vòng qua phòng bếp nhỏ, đứng trước cửa phòng chất củi phía sau phòng bếp.

Lục Tử Trình móc chìa khóa ra mở cửa, cầm bầu rượu đi vào bên trong.

Không biết là do uống nhiều quá, hay là cảm thấy sẽ không có ai qua bên này, Lục Tử Trình chỉ đóng hờ cửa lại.

Ánh sáng của phòng chất củi rất nhanh đã biến mất.

Hoa Vụ đi vào thì phát hiện không gian cũng không lớn.

Hơn nữa bên trong cũng không có ai.

Tuy nhiên lối vào mật đạo không khó tìm, dù sao thì Lục Tử Trình mới vừa đi vào, Hoa Vụ liếc mắt một cái đã thấy.

Lối vào mật đạo nhỏ hẹp, phải cúi người xuống.

Cơ mà lối vào này trông có vẻ đã tồn tại rất lâu, không biết là ai xây dựng nơi này.

Sau khi đi xuống là hành lang rộng rãi, trong hoàn cảnh tối đen như mực, Hoa Vụ xuyên qua màn đêm đi về phía trước.

Rẽ qua một khúc quẹo, cô lập tức nhìn thấy phía trước có ánh sáng.

Còn có âm thanh truyền tới.

"Ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta thì đã tốt rồi, cần gì phải tự chuốc khổ, biến mình thành cái dạng này......"

"Lần sau học thì ngoan một chút, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi."

"Đây, mang cho ngươi, ăn đi."

Chỉ có tiếng của Lục Tử Trình, cũng không nghe thấy âm thanh của những người khác.

Thậm chí Hoa Vụ còn không nghe thấy tạp âm khác, giống hệt như Lục Tử Trình đang lẩm bẩm.

Lục Tử Trình nói một lát, có lẽ là cảm thấy không thú vị, ánh lửa dần hướng về phía Hoa Vụ..

Đường đi không có bất cứ chỗ nào trốn được, Hoa Vụ dứt khoát đứng ở chính giữa.

Ánh sáng từ ngọn đèn dầu trong tay Lục Tử Trình cũng không rõ lắm, hắn từ xa thấy được có một bóng người đứng ở hành lang, duỗi tay xoa xoa mắt, có lẽ là cảm thấy mình nhìn lầm rồi.

Nhưng mà cho dù có xoa bao nhiêu lần, cái bóng kia vẫn luôn đứng ở đó.

Lục Tử Trình ngay lập tức giật mình một cái, mồ hôi lạnh bám đầy trên sống lưng.

Hoa Vụ vươn tay, bóp giọng hô lên một tiếng, "Trả mạng cho ta."

"A!"

Lục Tử Trình sợ hãi kêu lên một tiếng, quay đầu chạy về phía sau.

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ bước vài bước đuổi theo, túm cổ áo của Lục Tử Trình.

Lục Tử Trình rùng mình một cái, thiếu chút nữa quỳ xuống, "Không được nhìn không được nhìn...... Chỉ cần không nhìn nữa sẽ không phải sự thật."

Hoa Vụ chụp được bả vai hắn, "Đại ca."

Giọng Lục Tử Trình phát run, "Ma đại ca ngươi đừng có hại ta, ta vẫn còn chưa thành thân......"

Tiếng Lục Tử Trình đột nhiên im bặt lại.

Sao giọng nói này lại quen tai vậy?

Hắn quay đầu một cách khó khăn.

"Đại ca à, huynh đã làm chuyện gì trái với lương tâm vậy, sao lại hoảng sợ như thế chứ."

"Ngươi...... Sao ngươi còn biến thành bộ dáng muội muội ta! Vô sỉ!!"

"???"

Hoa Vụ cầm ngọn đèn dầu Lục Tử Trình làm rơi trên đất lên, ánh sáng lập tức sáng lên không ít, cũng rọi sáng bộ dáng của Hoa Vụ.

"Đại ca, là ta."

Lục Tử Trình: "......"

Con ngươi cứng đờ của hắn giật giật, dừng trên cái bóng bên cạnh.

Có bóng...... Không phải ma.

Lục Tử Trình ngã ngồi trên mặt đất, lớn tiếng mắng cô: "Lục Sơ ngươi có bệnh à!!"

Hù chết hắn.

Hắn suýt chút nữa đã cho rằng gặp ma thật.

Lục Tử Trình rống xong liền phát hiện không đúng, "Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta chắc là phải hỏi đại ca chứ, huynh cất giấu kho báu gì ở dưới đây sao?"

"......"

Lục Tử Trình chống vách tường đứng dậy, muốn túm Hoa Vụ rời đi.

Hoa Vụ sao có thể bị hắn túm dễ dàng vậy được, trực tiếp vòng qua hắn, đi tới nơi còn có ánh sáng ở phía trước.

"Lục Sơ ngươi đứng lại đó cho ta!!"

Lục Tử Trình vừa rồi bị dọa, bây giờ chân có hơi nhũn ra.

Hắn căn bản không đuổi kịp Hoa Vụ.

......

......

Chỗ có ánh sáng, là một cái thạch thất* rất lớn.

*Thch tht: nhà đá

Bên trong thạch thất bày đủ loại chai lọ vại bình, còn có giá để hương liệu.

Ở giữa là một cái bệ đá rất lớn, bên trên có các loại đồ đựng dụng cụ dùng để chế hương.

Mà bên cạnh bệ đá là một chiếc bàn gỗ, một chồng sách được xếp chồng lên trên bàn gỗ, còn có một ngọn đèn dầu, cùng với vịt quay và bầu rượu lúc trước Lục Tử Trình mang đến.

Bên bàn gỗ, có một thiếu niên mặc quần áo vải màu trắng trơn đang ngồi.

Quần áo của thiếu niên dính máu, đầu tóc hơi bù xù, nhưng đôi tay kia lại vô cùng đẹp.

Lúc này hắn cầm một quyển sách, đang yên tĩnh đọc.

Trong tay có một cái lư hương, trong lư hương có khói nhẹ lượn lờ.

Cả căn phòng đều thoang thoảng mùi hương thanh nhã kỳ lạ.

Đột nhiên có người tiến vào, thiếu niên hơi ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt khiến người khác phải kinh ngạc.

Ánh sáng tối tăm, làn sương bay lượn lờ khiến cả người hắn trông như được bao phủ bởi một lớp sương khói mờ ảo.

Đôi mắt đen nhánh như một vũng nước đọng, thấy cô cũng không có bất cứ gợn sóng nào.

"Lục Sơ!" Lục Tử Trình đuổi theo, sắc mặt khó coi, thấp giọng khiển trách: "Ai bảo ngươi tới đây! Đi ra ngoài với ta."

Hoa Vụ cười nói: "Đại ca, ta đã biết huynh ứng phó với cha như thế nào rồi."

"......"

Lục Tử Trình liếc nhìn người bên trong một cái, muốn túm Hoa Vụ rời đi, "Đi theo ta."

"Đừng nha." Hoa Vụ tránh khỏi cánh tay của Lục Tử Trình, đi vào bên trong, "Ta đã nói sao đại ca lại đột nhiên có thiên phú đặc biệt tốt vậy, hoá ra là có người giúp à."

Quy trình điều chế hương rườm rà phức tạp, cũng không phải một hai canh giờ là có thể hoàn thành.

Hơn nữa có một số quy trình và vật liệu không thể để người ngoài biết được.

Cho nên chế hương sư đều sẽ ở một mình trong phòng hương hoàn thành toàn bộ quy trình.

Lục Tử Trình để người khác chế hương thay hắn, vậy cũng rất bình thường.

Chỉ là Lục Phạm thật sự không biết nhi tử nhà mình là cái loại gì sao? Ông ta cũng không ngốc như vậy......

"Lục Sơ ngươi đừng làm ầm ĩ!"

"Huynh nói xem nếu cha biết......" Hoa Vụ khoanh tay, chẹp chẹp hai tiếng, "Mông ngươi sợ là sẽ bị đánh cho nở hoa nha."

Lục Phạm hẳn đã biết bên trong có trò mèo, nhưng tên ngu ngốc Lục Tử Trình này vẫn cảm thấy bản thân đã đối phó qua được Lục Phạm.

Lúc này hắn hiển nhiên sợ Hoa Vụ dốc hết chuyện này ra.

Nếu để Lục Phạm biết, mình tìm người chế hương hộ, Lục Phạm có thể sẽ đánh chết hắn.

Hoa Vụ đã đi tới bên cạnh thiếu niên kia, tầm mắt dừng trên mặt đất.

Trên chân hắn có dây xích vô cùng thô, được gắn với bức tường ở phía sau.

Xích sắt rất dài, cũng đủ để hắn tự do hoạt động trong căn phòng nay.

Hoa Vụ thấy trên mắt cá chân đều đã bê bết máu, có lẽ là do bị cọ sát trong khoảng thời gian dài.

Từ lúc cô và Lục Tử Trình xuất hiện, hắn cũng chỉ liếc qua bọn họ một cái, sau đó lại đặt tầm mắt lên trên cuốn sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play