Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Nhóm người Lục Tử Trình này, nói khó nghe một chút chính là bắt nạt kẻ yếu.
Ai ngờ được rằng, một tên ngốc bẩn thỉu trên đường lớn, lại là đệ đệ ruột của Như phi nương nương.
Một công tử trong số đó nhìn về phía người cầm đầu đám bọn họ, "Tử Trình huynh, chuyện này làm sao bây giờ......"
Bị phát hiện thì bọn họ nhất định phải chết.
Lục Tử Trình nào biết phải làm sao bây giờ, mặt đần ra.
"Tử Trình huynh, huynh nói một câu đi......"
Lục Tử Trình: "......"
Hắn có thể nói cái gì?
Người cũng đã đánh......
Hoa Vụ thấy Lục Tử Trình như vậy, thực sự lo nghĩ cho con đường làm người một lần nữa của vị đại ca này.
Mắt thấy nhóm người này hoảng đến hoang mang lo sợ, Hoa Vụ chỉ có thể lên tiếng, "Lo cái gì, những người khác cũng không thấy."
Lời này là nhắc nhở bọn họ.
"Đúng vậy, vừa rồi không ai thấy."
"Vừa rồi lúc chúng ta túm hắn lại đây có ai không?"
"Không phải ở ngõ nhỏ bên kia gặp người sao, chắc không ai để ý đâu?"
Mấy người nhiệt liệt thảo luận một phen, cảm thấy chắc là không ai thấy, bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Vụ chủ động nói: "Ta có thể giúp các huynh giải quyết cái phiền toái này."
"Ngươi điên rồi!" Lục Tử Trình khiếp sợ, sao cô lại ôm phiền toái này lên người mình chứ.
Hoa Vụ phớt lờ Lục Tử Trình, nhìn bọn họ, tiếp tục nói: "Có điều chư vị đều phải trả một chút tiền công."
Nữ chính giải quyết tốt hậu quả cho các ngươi, nên đòi chút tiền cũng không quá đáng phải không?
Đây chính là phục vụ mà bao nhiêu người không thể trải nghiệm đấy.
Mọi người nhìn về phía Lục Tử Trình.
Lục Tử Trình: "......"
Nhìn hắn làm gì!!
Lục Tử Trình là 'lão đại' trong đám bọn họ, đương nhiên việc này nghe hắn.
Nhưng Lục Tử Trình cảm thấy Hoa Vụ là tự chuốc phiền toái, hắn túm Hoa Vụ sang bên cạnh, sắc mặt rất không tốt, "Ngươi muốn làm gì?"
Hoa Vụ ngữ khí nghiêm túc: "Giúp các huynh nha."
"Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?" Người là bọn họ kéo tới, cũng là bọn họ đánh.
Cô tới chen chân vào làm gì?
"Huynh có thể giải quyết chuyện này không?"
"...... Sao ta lại không thể!" Lục Tử Trình giống như bị xem thường, thẳng lưng, "Ngươi xem thường ai thế?"
Hoa Vụ gật đầu, tốt tính hỏi: "Vậy huynh nói xem, huynh định giải quyết như thế nào?"
Giải quyết như thế nào......
Lục Tử Trình đột nhiên phun ra mấy chữ: "Giết hắn?"
Hoa Vụ kinh ngạc cảm thán vỗ tay: "Ý kiến hay, ai động thủ?"
Lục Tử Trình: "......"
Lục Tử Trình nghẹn nửa ngày, cuối cùng phun ra mấy chữ: "Ai cần ngươi lo, ngươi cút nhanh đi!"
Hoa Vụ cười như không cười liếc hắn một cái: "Nếu hắn mà chết, huynh sẽ liên lụy đến toàn bộ gia tộc. Đại ca à, đừng nên làm chuyện sai trái nha."
"......"
Hoa Vụ nhìn xung quanh, tiếp tục nói: "Các huynh nhiều người như vậy, phải làm sao để bảo đảm tất cả mọi người đều giữ kín như bưng đây nhỉ? Đánh vài cái với giết người hoàn toàn không giống nhau."
Đám tay sai mà bọn họ mang theo này, có lẽ sẽ giúp bọn hắn che giấu bí mật từng đánh đệ đệ ruột của Như phi.
Nhưng mà một khi tăng lên thành giết người......
Trên trán Lục Tử Trình đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
......
......
Ngày thường Lục Tử Trình có thể là một tên ác bá, đánh người tàn phế hay gì đó có lẽ có, nhưng hắn thật sự không dám giết người.
Nhưng việc hôm nay......
Tên ngốc kia đã từng thấy bọn họ trông như thế nào.
Chỉ cần hắn ta có thể nói ra một ít manh mối, rất có khả năng bị người chỉ mặt nhận ra.
Cho nên cách tốt nhất chính là giết người diệt khẩu.
Nhưng giết người, hắn không dám.
Lục Tử Trình cuối cùng vẫn nghe Hoa Vụ, bảo bọn họ giao tiền chạy lấy người, cũng bảo bọn họ ước định những người hôm nay ở đây, bất luận là kẻ nào để lộ tiếng gió, cả đám bọn họ đều xong đời.
Ngõ nhỏ rất nhanh đã an tĩnh lại.
Hoa Vụ đếm ngân phiếu trong tay, cảm thấy chắc đã đủ tiền thuốc men rồi.
"Lật hắn lại." Hoa Vụ cất ngân phiếu xong, bắt đầu chỉ huy Lục Tử Trình.
"Ta?"
Hoa Vụ liếc hắn liếc mắt một cái: "Nếu không thì ai?"
"Ngươi dám sai sử ta?"
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, vươn tay làm một dấu 'mời', lễ phép cực kỳ: "Đại ca, mời."
Một hơi của Lục tử Trình lên không được, xuống cũng không xong, trừng mắt nhìn Hoa Vụ, một lúc lâu sau không lên tiếng.
Cuối cùng hắn nghiến răng, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Vụ.
Lục Tử Trình rống giận với hai tên tay sai đứng ở chân tường: "Các ngươi đứng xa vậy làm gì, lật hắn lại!"
Hai tên tay sai không dám không nghe, nhanh chóng tiến lên.
Hiện tại biết được người này là đệ đệ ruột của Như phi nương nương, bọn họ cũng không dám dùng sức, rất cẩn thận lật người lại.
Hiện giờ người đang hôn mê.
Hoa Vụ cũng không bảo cho bọn họ làm gì, chỉ để bọn họ dìu người đến nơi sạch sẽ bên cạnh, để hắn dựa vào.
Sau đó Hoa Vụ bảo bọn họ đi trước.
Lục Tử Trình nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì với hắn?"
"Dù sao cũng không giết hắn."
"......"
Chính Lục Tử Trình cũng không có ý kiến gì hay, hắn mang người ra ngoài ngõ ngỏ.
"Đại thiếu gia, thật sự đi như vậy sao?"
Lục Tử Trình đi nhanh ra ngoài, sắc mặt âm trầm đến dọa người.
Hai tuỳ tùng hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiếp tục chạm vào lông mày Lục Tử Trình, vùi đầu đi theo hắn ra khỏi ngõ nhỏ.
Bên ngoài ngõ nhỏ là con đường không mấy náo nhiệt, Lục Tử Trình sai một người đánh xe ngựa tới, sau đó đi tới đi lui ở đầu ngõ.
......
......
Lục Tử Trình suýt chút nữa đã giẫm nát gạch lát đầu ngõ, Hoa Vụ mới đỡ một người ra từ bên trong.
Thấy hắn đứng ở đầu ngõ, dừng bước, cúi đầu nói gì đó với đối phương, sau đó sải bước về phía hắn ta.
Hoa Vụ túm Lục Tử Trình, đẩy hắn vào bóng râm bên cạnh, "Huynh đứng ở chỗ này làm gì? Sợ hắn nhìn không thấy huynh sao?"
Lục Tử Trình hoảng hốt nhớ tới, lúc trước đối phương đã từng thấy mặt hắn.
Hắn lập tức trốn vào trong.
"Bây giờ ta đưa hắn về, huynh đừng gây sự với ta...... Đây là xe ngựa của huynh?"
Lục Tử Trình nhìn Hoa Vụ đưa tên ngốc kia lên xe, nghênh ngang mà đi.
Hoa Vụ đương nhiên không thể cứ như vậy mà ném hắn ta trên đường, lại gọi Vương Khương Hoa đến nhặt đi thì làm sao bây giờ.
Như phi nương nương không chỉ được sủng ái bây giờ, tương lai nàng vẫn sẽ luôn được sủng ái.
Vương Khương Hoa là dựa vào cứu đệ đệ của Như phi, lên thuyền của Như phi nương nương này.
Hoa Vụ trực tiếp đưa người đến phủ nha, bên phủ nha cũng đã nhận được tin tức, nói đệ đệ của Như phi nương nương lạc đường, đang tìm kiếm khắp nơi.
Hoa Vụ cùng với đối phương chờ người của hắn ta đến đón.
"Tiểu thiếu gia......"
"Có thể tìm được rồi, cám ơn trời đất."
"Sao lại biến thành cái dạng này? Có phải có người bắt nạt cậu không?"
Trên người tên ngốc bẩn thỉu, còn có thương tích, nhìn thế nào cũng như là bị người ta bắt nạt.
"Không......" Tiểu ngốc tử lắc đầu, lại chỉ chỉ Hoa Vụ, "Cứu...... Tỷ tỷ."
Hắn ta nói chuyện không rõ lắm.
Nhưng vị ma ma này hẳn là người vẫn luôn hầu hạ hắn ta, sau khi cẩn thận dò hỏi vài câu, từ đôi ba câu của hắn ta đã đoán ra chân tướng đại khái.
"Tỷ tỷ này cứu ngươi phải không?" Ma ma đỡ tiểu ngốc tử nhìn về phía Hoa Vụ.
Hoa Vụ hơi hơi gật đầu, lại nói với đại nhân bên cạnh: "Nếu người nhà của hắn tới rồi, ta đây đi về trước."
"Cô nương chờ một chút." Giọng nói ấm áp của ma ma gọi cô lại: "Không biết là đã xảy ra chuyện gì, cô nương có thể nói một câu không?"
"Ta không biết nha, ta thấy hắn một mình nằm ở ngõ nhỏ, lúc ta thấy hắn, đã là cái dạng này."
"Ta hỏi hắn nói, hắn cũng không nói rõ, ta xem hắn ăn mặc cũng không giống công tử nhà bình thường, cho nên ta liền tiện đường đưa hắn tới phủ."
Đại nhân bên cạnh cũng nói theo: "Chỗ mà vị cô nương này nói thường xuyên có một ít lưu dân và ăn mày lui tới, có lẽ là thấy công tử quần áo không tệ, nên nổi ý xấu."
====
Lời beta: vị diện này là cổ đại, nên có thể chúng ta dịch không thuần Việt lắm, nhưng nếu các khả ái cảm thấy hơi lậm QT, có thể cmt góp ý nha~
Dự kiến số chương sắp tới sẽ hơi ít, vậy nên các khả ái nhịn chút nha, khoảng 1-2 tuần nữa có thể sẽ trở lại bình thường.