Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Một chế hương sư* giỏi, cực kì khó tìm.
*Nhà điều chế hương, vì đây là cổ đại, cộng thêm ở vị diện này nghề chế hương rất được tôn trọng nên ta để Hán Việt luôn.
Nếu nói chỉ cần một chế hương sư thượng thừa là đã đủ để chống đỡ sự hưng thịnh của một gia tộc cũng không khoa trương chút nào.
Nguyên chủ rất muốn trở thành một chế hương sư.
Nhưng mà những thứ nàng trộm học và tự mình suy nghĩ ra đó, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Hoa Vụ đỡ Lương thị ngồi xuống, "Mẫu thân, người mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, con không sao hết."
"Còn không sao gì, cũng bị nhốt lại rồi, cha con lại không cho ta đi thăm con......" Lương thị thở dài, "Con đừng chọc giận cha con nữa."
Trước đây Lương thị chỉ là một tỳ nữ bên cạnh Chân thị, mặc dù đã làm di nương nhiều năm như vậy, nhưng vẫn hèn mọn trước sau như một.
Cuộc sống thậm chí còn không bằng một ma ma bên cạnh Chân thị.
"Vâng."
Hoa Vụ bảo Xuân Thiền đi bưng thuốc vào, để Lương thị uống hết trước.
Lương thị uống thuốc, kéo Hoa Vụ lại nói chuyện một lúc, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
"Nhị tiểu thư." Xuân Thiền đứng một bên, giữa hai lông mày đầy vẻ lo lắng: "Bệnh tình của di nương không thể trì hoãn thêm nữa, trong khoảng thời gian này di nương càng ngày càng nghiêm trọng, lần trước nô tì còn thấy di nương ho ra máu."
Xuân Thiền là do di nương nhặt được bên ngoài.
Tuổi tác xấp xỉ với cô, Lương thị vốn định để Xuân Thiền làm tỳ nữ bên người cô.
Nhưng Lương thị lại cần nữa một tỳ nữ thân cận hơn, cho nên cuối cùng Xuân Thiền ở lại hầu hạ bên cạnh Lương thị.
"Ta biết rồi."
Hoa Vụ đuổi Xuân Thiền ra ngoài.
Cô đi sang bên cạnh rửa tay, lấy hộp hương và lư hương từ trong ngăn kéo ra, ngưng thần hương mà nguyên chủ tự tay làm ra cho Lương thị.
Đây là loại hương thường thấy trên thị trường, phương thuốc cũng không khó tìm.
Ngưng thần hương sau khi được nguyên chủ cải tiến, tác dụng càng tốt hơn, có thể cho Lương thị ngủ ngon một giấc.
Hoa Vụ ngồi một lát, sau đó trở về phòng của nguyên chủ.
Cô lật tiểu kim khố của nguyên chủ, thực sự có hơi túng thiếu.
Bệnh của Lương thị phải được xem cẩn thận, rốt cuộc là bệnh gì.
Mấy năm nay, trong phủ có mời đại phu, căn bản không phải là đại phu ngày thường xem bệnh cho Lục Phạm và Chân thị.
Có phải là đại phu hay không vẫn còn không chắc......
Có khi là xem bệnh để đòi tiền.
......
......
Hoa Vụ chuồn khỏi phủ từ cửa sau, muốn dạo phố xem xem, có thể nhặt được một thần y gì đó hay không.
Nữ chính không phải rất là dễ gặp được những nhân vật như vậy sao.
Rõ ràng là vận khí của Hoa Vụ không tốt, cô không gặp được thần y gì đó, ngược lại gặp phải Lục Tử Trình.
Lục Tử Trình mang theo tay sai của hắn, túm một người, đi về phía ngõ nhỏ không người.
Hoa Vụ cảm thấy trên người Lục Tử Trình nhất định có tiền.
Cho nên cô suy nghĩ một giây, sau đó đã cất bước đi theo.
Bên người Lục Tử Trình không chỉ có tay sai, còn có một đám công tử.
Đám tay sai ấn một người rồi tay đấm chân đá, mà Lục Tử Trình cùng những người khác cười đùa ở một bên.
Thật là một vở kịch ác bá ức hiếp lương dân hay!
Hoa Vụ đứng trong góc quan sát, cô đang nghĩ nên lấy tiền từ trên người Lục Tử Trình như thế nào, khoé mắt thoáng nhìn thấy có hai bóng người từ cuối ngõ nhỏ đang tiến lại gần.
Hoa Vụ lập tức thay đổi vị trí.
"Tiểu thư, chúng ta tới chỗ này làm gì? Nơi này không có một bóng người...... Chúng ta lại không mang hộ vệ, hay là nhanh chóng trở về đi."
"Ngươi đừng làm ầm lên." Giọng của một cô nương khác vang lên ngay sau đó, "Chắc là ở gần đây......"
"Tiểu thư, người tìm gì vậy?"
Hai người kia đi về phía này.
Hoa Vụ vốn định tránh bọn họ, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, cúi xuống chui ra ngoài, vọt vào giữa đám người Lục Tử Trình.
Đột nhiên có người vọt tới, tất cả mọi người bị doạ giật mình.
Hoa Vụ xác định rõ mục tiêu, túm lấy Lục Tử Trình rồi lập tức chạy.
"Lục Sơ?"
"Không muốn chết thì mang người theo, đi theo ta." Hoa Vụ quay đầu nói với đám công tử phía sau.
Lục Tử Trình có một muội muội, đám công tử bọn họ hiển nhiên có biết tới.
Vừa rồi nghe thấy Lục Tử Trình gọi tên một tiếng, liền biết nàng hẳn là vị muội muội kia của Lục Tử Trình.
"Ngươi phát điên cái gì hả......"
Hoa Vụ che miệng Lục Tử Trình lại, kéo hắn vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Những người còn lại: "???"
Tình huống gì vật?
"Làm sao bây giờ?"
Một công tử bột trong đó nói: "Đỡ hắn lên, theo sau."
Đợi tới khi hai người kia đi đến con ngõ nhỏ này, đã không còn một bóng người.
"Tiểu thư, chỗ này cũng không có gì cả."
Cô nương mặc xiêm y vàng nhạt đứng ở đằng trước, trông cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu, lớn lên cực kỳ xinh đẹp.
Nàng nhìn trái nhìn phải, mày nhíu chặt, "Ngươi qua bên kia nhìn một chút."
Tỳ nữ phía sau không dám không nghe theo, nhanh chóng đi qua bên kia xem xét.
"Tiểu thư, cũng không có gì hết." Tỳ nữ quan sát một vòng, rất nhanh đã trở lại.
Cô nương kia lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tìm nhầm chỗ?"
Có lẽ là không cam lòng, nàng gọi tỳ nữ, "Chúng ta lại qua bên kia xem xem."
Tỳ nữ rất lo lắng những ngõ nhỏ không bóng người này có nguy hiểm, nhưng nàng lại không khuyên được tiểu thư nhà mình, chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ theo phía sau.
......
......
Hoa Vụ túm Lục Tử Trình chạy thật xa, chắc chắn sẽ không bị phát hiện, lúc này cô mới buông ra hắn.
Lục Tử Trình đưa tay chùi miệng, còn không quên 'hừ hừ' vài tiếng.
"Có phải ngươi có bệnh hay không!! Đột nhiên túm ta chạy làm gì? Sao ngươi lại ở ngoài phủ? Ai bảo ngươi ra ngoài? Ngươi có bản lĩnh thì......"
Lục Tử Trình bắt đầu mắng chửi người.
Hoa Vụ cũng ghét bỏ mà xoa xoa tay......
Dùng vạt áo của Lục Tử Trình chùi.
Lục Tử Trình: "???"
Con ngươi của Lục Tử Trình gần như trợn cả tròng mắt ra ngoài.
To gan thật.
Hắn xách vạt áo của mình lên, giọng điệu bất thiện: "Ngươi biết bộ y phục này giá bao nhiêu tiền không?"
Nàng cũng dám dùng để chùi tay!
Nàng không biết quy củ như vậy từ khi nào!!
Hoa Vụ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn: "Chính nước miếng của ngươi, ngươi còn ghét bỏ?"
Lục Tử Trình: "......"
"Tử Trình huynh...... Phù phù, sao hai người chạy nhanh thế, chúng ta suýt chút nữa không đuổi theo kịp."
Người phía sau đuổi theo.
Trong đó một tên sai vặt khiêng người vừa rồi bị bọn họ bắt nạt.
"Rốt cuộc là chúng ta chạy cái gì chứ?" Thể lực của mấy tên công tử không tốt lắm, lúc này đều đang thở hồng hộc.
Lại vẫn không rõ, vì sao bọn họ phải chạy.
Lục Tử Trình đâu biết sao phải chạy, hắn là bị Hoa Vụ túm chạy đi.
Hoa Vụ khoanh tay, cằm nhẹ huých qua, chỉ cái người được khiêng kia, "Ngươi biết người các ngươi đánh là ai không?"
"......"
Mấy tên công tử hai mắt nhìn nhau.
"Còn không phải một tên ngốc......"
Vừa rồi bọn họ gặp được tên ngốc này ở trên phố, cầm một hũ mật ong chạy, kết quả làm dơ quần áo bọn họ thì không nói, còn túm lấy bọn họ, nói muốn bọn họ bồi thường.
Đây thật đúng là nực cười.
Hắn làm dơ quần áo bọn họ, kết quả còn muốn bọn họ bồi thường.
"Các ngươi để ý chuyện trong cung không?"
Đám công tử này, trong nhà căn bản đều làm kinh doanh buôn bán, cho dù có làm quan, cũng chỉ là mấy tên tiểu quan hạt mè, cũng chưa đủ tư cách làm những vị đứng đầu kia.
Chuyện bọn họ chú ý mỗi ngày chính là ăn nhậu chơi bời.
Đâu lại sẽ để ý chuyện trong cung.
Hoa Vụ biết ngay đám phế vật này khẳng định không biết, cô đành mở miệng:
"Mấy ngày trước, người nhà mẹ đẻ của Như phi nương nương vào kinh, mà vị bị các ngươi ẩu đả này, vừa hay là đệ đệ ruột của Như phi nương nương. Chúc mừng chư vị, đạt được thành tựu ẩu đả hoàng thân quốc thích."
Hoa Vụ còn cho bọn họ một tràng pháo tay.
Mọi người: "!!!"
Như phi nương nương đang được sủng ái, nếu mà để người khác biết, bọn họ đánh đệ đệ của Như Phi nương nương, vậy chẳng phải là toang rồi sao?