Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

Trước khi Hoa Vụ đến đây, nguyên chủ đã bị nhốt ba ngày.

Sáng sớm hôm sau, đã có tỳ nữ tới mở khoá phòng tối.

Ánh sáng dọc theo cánh cửa được đẩy ra, kéo dài vào bên trong.

Tro bụi bay lượn trong không khí, căn phòng hơi ẩm thấp có mùi mốc nhàn nhạt.

Tỳ nữ nhìn vào bên trong một cái, thấy người vẫn ở đó, nàng không định đi vào, đứng ở cửa, giọng điệu không thể nói là cung kính nhưng cũng chưa tới mức mạo phạm, "Nhị tiểu thư, người có thể ra ngoài."

Tỳ nữ đợi một lúc, người bên trong mới đi ra.

Hoa Vụ đứng dưới ánh nắng ban mai, lười biếng vươn vai.

Tỳ nữ: "Lão gia gọi người tới thư phòng."

Hoa Vụ thư giãn gân cốt xong, "Bây giờ?"

"Vâng."

Hoa Vụ chắp tay ra sau lưng với tâm trạng nặng nề, cô còn chưa ăn bữa sáng đã phải đi chiến đấu.

Đây chính là cuộc sống của nữ chính.

......

......

Thư phòng.

Hoa Vụ bước vào thư phòng liền nhìn thấy quý phu nhân ngồi ngay ngắn một bên, đây là phu nhân chính thất của Lục Phạm —— Chân thị.

Chân thị áo gấm hoa váy, nhìn qua hoa lệ phú quý, rất có phong thái của chính thất.

Nhìn thấy cô tiến vào, trong ánh mắt của Chân thị đầy vẻ không ưa.

Chân thị cho rằng mẫu thân nữ chính câu dẫn Lục Phạm, cho nên cả nữ nhi thân sinh của Lục Phạm là nàng, bà ta cũng vô cùng không thích.

Cái này đại khái là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng đi.

Lục Phạm thì ngồi đằng sau án thư, ngũ quan vẫn tính là tuấn mỹ, chỉ là đã có tuổi, lại căng mặt cả ngày, cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm.

"Con đã biết sai chưa."

Hoa Vụ nghĩ nghĩ, gật đầu.

Hiện giờ cô cũng chẳng có gì, đối nghịch với bọn họ cũng không có ích gì.

Chân thị ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Phòng hương liệu không phải là nơi ai cũng có thể vào, lần này nó lẻn vào, lần sau không chừng sẽ làm ra chuyện gì khác."

Hoa Vụ nghĩ thầm, con mi cuối cùng chẳng phải đã đem toàn bộ công thức bí truyền của tổ tiên truyền ra ngoài sao, so ra, nữ chính lẻn vào phòng hương liệu đã tính là gì.

Chân thị: "Giam lại vài ngày sao đủ được? Lão gia, thiếp thấy vẫn nên giáo huấn cẩn thận, tránh cho về sau không nhớ kỹ."

"Nàng được rồi." Lục Phạm liếc nhìn Chân thị một cái, "Nếu biết sai rồi, thì cứ vậy đi. Về sau đừng tái phạm."

Chân thị có hơi không cam lòng, nhưng mà Lục Phạm đang ngồi bên kia, bà vẫn phải thu liễm một chút.

Lục Phạm cũng không có ý định quan tâm tới đứa con gái là cô, trực tiếp đi vào vấn đề chính.

"Tuổi tác con cũng không nhỏ, ta và mẫu thân con, đã tìm được cho con một mối hôn sự."

"Ồ."

Lục Phạm sửng sốt.

Phản ứng thờ ơ này của tiểu cô nương, không giống phản ứng mà ông dự liệu.

Cho dù nàng không làm ầm ĩ, cũng phải hỏi một chút là ai chứ?

Lục Phạm: "Con không hỏi xem là công tử nhà ai?"

Hoa Vụ: "Mối nhân duyên tốt cũng không tới lượt con."

Chân thị vừa nghe liền nổi giận: "Lời này của ngươi là có ý gì? Lục gia chúng ta từng bạc đãi ngươi hay sao? Ngươi biết đối phương là ai không? Công tử phủ Minh An vương, bao nhiêu cô nương muốn gả cũng không gả được."

Hoa Vụ nghĩ thầm, đại công tử của phủ Minh An vương đúng là bao nhiêu cô nương muốn gả cũng không gả được.

Nhưng vị nhị công tử kia...... Cho không cũng không ai muốn đâu.

Hoa Vụ hơi ngước lên, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Chân thị, "Cho nên không phải con cũng chưa nói cái gì sao? Vì sao người lại kích động như vậy?"

Chân thị: "......"

Lục Phạm: "Được, nếu con đồng ý, vậy mối hôn sự này cứ xác định như vậy."

Lục Phạm không muốn dây dưa thêm.

Nó đồng ý là tốt nhất.

Miễn cho sau này còn xảy ra chuyện khác, ông ta lại phải phí tâm đi xử lý.

Hôm nay đứa con gái này hiểu chuyện như vậy, Lục Phạm cũng rất dễ nói chuyện, "Ngày mai ta sẽ nói lời với bên vương phủ, con cứ an tâm gả đi, cần gì thì hỏi mẫu thân con, chắc chắn sẽ để con vẻ vang gả vào vương phủ."

Cần gì cũng đều có thể?

Hoa Vụ ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng."

Cho dù là con thứ của phủ Minh An vương, Lục Phạm cũng không dám sơ suất.

Dù sao thì Minh An vương cũng rất để ý nhi tử kia.

Cho nên Hoa Vụ cảm thấy của hồi môn của cô hẳn sẽ không thể thiếu.

Tuy rằng cô không định gả qua, nhưng giai đoạn giữa này còn không phải để cô kiếm một vài trang bị sao?

Lục Phạm vẫn cứ cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay có hơi kỳ lạ, nhưng mà mục đích của ông đã đạt được......

"Không còn gì nữa, con đi về trước đi."

Hoa Vụ rời khỏi thư phòng, Chân thị nhíu mày nói: "Nó lại chấp nhận dễ dàng như vậy, sẽ không phải do cảm thấy người nó phải gả chính là đại công tử phủ Minh An vương chứ?"

Lục Phạm: "Thế cũng được, miễn cho nó gây sự, nàng quản kỹ người phía dưới, đừng để lộ, chờ nó qua đó rồi, gây sự cũng vô ích."

Chân thị: "Đây cũng là một biện pháp."

Lúc trước bọn họ còn đang suy nghĩ, nếu nó không đồng ý thì bây giờ phải làm gì.

Hiện tại xem ra chỉ cần che giấu người nó thật sự phải gả cho, có lẽ nó sẽ không gây sự.

Lục Phạm: "Chuyện của hồi môn, nàng phải cẩn thận, đừng làm khó dễ nó nữa. Phải cho phủ Minh An vương biết thành ý của chúng ta, chớ làm lỡ chính sự."

Chân thị: "Thiếp hiểu rồi."

......

......

Hoa Vụ ra khỏi thư phòng, thấy Lục Tử Trình.

Lục Tử Trình mang theo vài tên sai vặt, đang nghênh ngang ra ngoài phủ, tiêu sái lại tự do.

Phá gia chi tử được người khác cưng chiều thật tốt.

Hoa Vụ trở về viện mình ở trước, cô và di nương Lương thị —— cũng chính là mẫu thân thân sinh của cô, sống trong một cái viện.

Viện này rất nhỏ, đồ vật cũng đều đã cũ.

Lục gia không thiếu tiền, kinh doanh hương liệu rất có lợi nhuận.

Chỉ là hậu trạch này do Chân thị quản lý, cho nên đồ trong viện bọn họ, đại đa số đều là nhiều năm chưa được đổi mới.

"Khụ khụ......"

"Di nương, hay là mời đại phu đi."

Hoa Vụ còn chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói đầy lo lắng, cùng với tiếng ho khan của Lương thị.

Lương thị đã mắc bệnh một thời gian, khi thời tiết biến chuyển tốt, cơ thể bà cũng tốt hơn chút.

Nhưng nếu thời tiết xấu, Lương thị liền sẽ mắc bệnh theo.

Đại phu nói khí bà còn trẻ, không chăm sóc cơ thể tốt, lưu lại bệnh mãn tính.

Hoa Vụ đẩy cánh cửa khép hờ ra, "Nương, con về rồi."

"Nhứ Nhi đã trở lại."

"Di nương người chậm một chút."

Lương thị được tỳ nữ Xuân Thiền đỡ dậy, đi qua phía cửa.

Hoa Vụ bước vài bước qua, đỡ một cánh tay khác của Lương thị, "Cơ thể mẫu thân không thoải mái, không nên vận động lung tung."

"Bệnh cũ thôi." Lương thị che miệng ho khan vài tiếng, lại lo lắng nhìn cô: "Con nói con đang êm đẹp, xông vào phòng hương liệu làm gì."

Lương thị vừa đau lòng vừa tức giận: "Con lại không phải không biết, ở Lục gia, chỉ có ca ca con, mới có tư cách điều chế hương, con như này không phải chọc phu nhân và lão gia tức giận sao?"

Hiện giờ Lục gia chỉ có một đứa con trai duy nhất là Lục Tử Trình, đáng tiếc hắn lại cứ không yêu thích công việc kinh doanh này của gia đình.

Mà thiên phú của nguyên chủ thật ra cũng không tồi.

Nhưng Chân thị nói nàng là nữ nhi trong nhà, không thể học điều chế hương.

Quy tắc này quả thật là có, nhưng đó là công thức bí truyền, phương thuốc chế hương bình thường nàng cũng có thể học.

Nhưng Chân thị chính là không cho nàng học.

Nói về sau nàng phải gả cho người khác, là phu nhân nhà người ta.

Tóm lại nguyên chủ chỉ có thể học trộm.

Lần này nàng lẻn vào phòng hương liệu, là muốn tìm một vài nguyên liệu, giúp Lương thị thuyên giảm bệnh tình.

Một ít công thức chế hương bí truyền của thế giới này, có rất nhiều loại đều có hiệu quả khác, thậm chí có thể sử dụng để chữa bệnh.

Lục gia không chỉ kinh doanh nguyên liệu, cũng kinh doanh thành phẩm.

Lục gia ngoài việc có những công thức bí truyền, còn có không ít chế hương sư có bản lĩnh.

====

Lời beta: Ngủ ngon nha các khả ái~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play