Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.

===

Điều kiện trên núi không tốt lắm, Hoa Vụ thế nào cũng không ngủ ngon được, sáng sớm tinh mơ còn bị bọn Lâm Khai Dịch đánh thức, bò dậy ngắm mặt trời mọc.

Hoa Vụ từng gặp qua rất nhiều trường hợp lớn, không cảm thấy mặt trời mọc có gì đẹp, sáng tinh mơ ngủ nhiều một chút không được sao?

Nhưng một đám tình nhân đi xem mặt trời mọc, Hoa Vụ chỉ có thể dựa vào người Tống Tẫn, cùng hắn ngắm toàn cảnh mặt trời mọc.

Sau khi xuống núi, lại đến một nơi khác.

Thật vất vả mới về đến nhà, Hoa Vụ trực tiếp ở nhà ngủ một ngày, ra ngoài chơi còn mệt hơn đi làm.

Chờ đến khi kết thúc kì nghỉ, Tống Tẫn hình như sợ đêm dài lắm mộng, lôi kéo Hoa Vụ đi lãnh giấy đăng kí kết hôn.

Không chỉ có thế, hắn còn đóng khung giấy đăng kí kết hôn.

Hoa Vụ nhìn không hiểu, nhưng bị sốc mạnh.

"Cái này có thật sự cần thiết không?" Hoa Vụ khoanh tay, đứng trong phòng khách, nhìn hai tờ giấy kết hôn kia.

Tống Tẫn: "Có."

"...... Có cần thiết cái gì?"

"Làm kỷ niệm."

"......"

......

......

Tống Tẫn đưa cô về gặp cha hắn, cha hắn biết bọn họ đã lãnh chứng, cũng chỉ kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm.

Mà mẹ Tống phản ứng kịch liệt hơn rất nhiều.

Có điều Tống Tẫn cũng không nghe, hắn chỉ lễ phép thông báo với bọn họ một tiếng

Mẹ Tống khóc rồi lại nháo, cuối cùng Tống Tẫn không biết nói chuyện gì với bà ta, không làm ầm nữa, nhưng cũng không thích Hoa Vụ, cũng không nhìn cô.

Mỗi lần gọi Tống Tẫn về, đều không cho Hoa Vụ đi.

Hoa Vụ cũng không muốn đi, không muốn xử lý quan hệ phức tạp này, cho nên mọi người không gặp mặt, bình yên vô sự rất tốt.

Tuy rằng Tống Tẫn với Hoa Vụ không tổ chức đám cưới, nhưng Tống Tẫn đã đăng lên vòng bạn bè, cho nên những người bên cạnh hắn gần như đều biết.

Cuối cùng không biết là ai vạch trần việc này trên mạng.

Hoa Vụ giải nghệ không bao lâu, fan cơ bản đều còn, lại gây ra sóng gió không nhỏ.

[Hóa ra giải nghệ là vì gả vào hào môn hả.]

[Sao không tổ chức đám cưới? Đây là thiếu tôn trọng bao nhiêu đây? Không phải là cho không chứ?]

[Cái gì mà gả vào hào môn, đó là Vũ Vũ của chúng ta làm sếp của mình ok?]

[Ha ha ha ha sếp này là lên làm như thế nào còn chưa biết đâu.]

[Ơ nhưng mà...... Tôi cũng muốn gả vào hào môn, không biết có phú bà nào nguyện ý bao nuôi tôi không.]

[Tự hủy tương lai của mình cũng không biết là tính toán cái gì, những người đó gả vào hào môn, cuối cùng được mấy người có kết cục tốt? Nhà tư bản có thể tính kế nhiều hơn các người nhiều.]

Những bình luận này nhiều đếm không xuể.

Cái gì mà kết hôn không tổ chức hôn lễ, cho không người ta, gả vào hào môn về sau sẽ không có kết cục tốt vân vân......

Lâm Khai Dịch cảm thấy những dân mạng này căn bản không biết chân tướng.

Cũng không biết rốt cuộc là ai cho không.

Dù sao hắn ta cũng không thấy Hoa Vụ chủ động cho không Tống Tẫn, ngược lại là Tống Tẫn, ngày nào cũng như cún con, đuổi theo sau cô.

Hoa Vụ cũng cảm thấy những dân mạng này chỉ biết chém gió.

Cô cực cực khổ khổ gây dựng sự nghiệp, cuối cùng lại bị người khác hái quả đào.

Hoa Vụ làm tổ trên sô pha xử lý công việc, cô đá nhẹ Tống Tẫn bên cạnh: "Cho em mượn điện thoại một chút."

Tống Tẫn đang lột vỏ quýt, hắn ý bảo di động ở trong túi, bảo Hoa Vụ tự lấy.

Hoa Vụ dịch qua, lấy điện thoại từ trong túi hắn ra.

"Mật khẩu?"

"Sinh nhật em."

Hoa Vụ nhập mật khẩu.

"Chờ một......"

Màn hình điện thoại chuyển, hiện ra là khu bình luận của phần mềm nào có

Hoa Vụ liếc mắt một cái liền thấy các bình luận nhảy lên nhảy xuống, cùng với bình luận những dân mạng mắng, sao ID này có hơi quen mắt nhỉ?

Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn.

Tống Tẫn lau tay, trấn định rút điện thoại trong tay cô ra, lui ra ngoài, tắt phần mềm đi, sau đó lại đưa cho cô.

Hoa Vụ: "......"

Nhưng Hoa Vụ đã thấy cái ID quen thuộc kia.

"Lúc trước em đóng phim, luôn có fan tặng đồ cho phim...... Là anh làm à?"

"...... Ừm." Đã bị thấy, Tống Tẫn đành phải hào phóng thừa nhận.

"Tài khoản này không phải là anh chứ?" Tống Tẫn mới quen cô bao lâu, nhưng tin tức của cái tài khoản kia mấy năm trước đã có.

Tống Tẫn: "Mua."

"Nếu là như vậy, vì sao không cho em biết?"

"...... Lúc ấy anh với em không thân quen lắm, nói cho em, ý đồ quá rõ ràng." Tống Tẫn thấp giọng nói, "Hơn nữa anh chỉ muốn đối tốt với em."

"Rất tốt với em......" Hoa Vụ cười nhẹ một tiếng.

Tống Tẫn: "......"

Tuy rằng hắn có mục đích khác, nhưng hắn đúng thật là đối tốt với cô, hắn chỉ là nói ra một phần sự thật có chọn lọc.

Hoa Vụ gục đầu xuống, không hỏi lại cái gì, nhanh chóng xử lí xong công việc trong tay.

Tống Tẫn liếc cô vài cái, không biết cô đây là tức giận, hay là không tức giận, trong lòng không hiểu sao lại thấp thỏm.

Hoa Vụ xử lý xong xông việc, bỏ điện thoại ra, trực tiếp đứng dậy, đến ngồi lên đùi Tống Tẫn.

"Tống Tẫn."

Động tác của Hoa Vụ rất đột ngột, Tống Tẫn giật mình, ngược lại có chút thận trọng ôm lấy cô, đề phòng cô ngã xuống.

"Ừm?"

"Hôm nay thời tiết không tồi."

"......" Vậy thì sao?

Màn cửa sổ tung bay, ánh mặt trời mùa thu ấm vừa, xua tan cái lạnh trong phòng khách ngày thu, chỉ còn lại từng đợt ấm áp.

Tống Tẫn nghe thấy người nằm trước mặt mình cười nói: "Rất thích hợp làm một chút chuyện ái muội."

Tống Tẫn: "!!!"

Hoa Vụ cúi đầu hôn hắn, nụ hôn của cô mềm nhẹ triền miên, rõ ràng là phương thức rất thoải mái, nhưng Tống Tẫn lại có một loại cảm giác hít thở không thông.

Không có ai có thể chống cự người mình thích, làm ra bất cứ hành động thân mật nào với mình.

Ánh mặt trời ngày thu sau giờ ngọ, đột nhiên trở nên nóng bỏng hơn, huyết dịch cả người bắt đầu sôi trào.

Mỗi một tấc da thịt bị cô chạm qua, dường như đều có ngọn lửa thiêu đốt, làm hắn choáng váng.

......

......

Hoa Vụ không để ý tới những ý kiến đó, sau khi có những tin tức khác xuất hiện, bọn họ nhanh chóng quên đi chuyện này.

Công ty đi vào quỹ đạo, Hoa Vụ cũng không cần đi làm mỗi ngày, bắt đầu tìm các loại lý do cho mình nghỉ.

Đạo diễn Lư giận mà không dám nói gì.

Còn chưa làm to làm lớn, sao cô đã bắt đầu mặc kệ rồi?

Đạo diễn Lư khuyên vài lần, nhưng Hoa Vụ làm theo ý mình, cuối cùng dưới tình huống cũng không chậm trễ bao nhiêu việc, đạo diễn Lư không khuyên nữa.

Sau khi Hoa Vụ không đi công ty, mỗi ngày không phải nằm thì chính là đi ra ngoài lắc lư, cuộc sống gia đình quá thật sự thoải mái.

Sau đó Tống Tẫn có công việc, có điều thời gian hắn ở nhà vẫn rất nhiều.

Hoa Vụ cảm thấy vẫn là lượng công việc của hắn không đủ, rất muốn bảo cha Tống cho hắn nhiều việc hơn chút.

Nếu không một ngày của cô đã bị Tống Tẫn dán, một chút không gian cá nhân cũng không có.

Chờ đợi thời gian một năm rời đi, trừ Tống Tẫn có chút phản nghịch ra, cô coi như khá thoải mái.

Chờ đến khi có thể rời đi, Hoa Vụ vẫn không có bất kì do dự gì, lựa chọn rời đi.

Diệt Mông không biết là tò mò, hay là hóng hớt, 【Một đại mỹ nhân như vậy, mà cô bỏ được?】

"Có gì phải tiếc?" Ngữ khí Hoa Vụ tùy ý, "Mỹ nhân xinh đẹp chỗ nào chả có, nhưng công ăn việc làm ổn định lại không nhiều lắm đâu, ta là muốn cố nhịn đến khi về hưu."

【......】 Diệt Mông có thể là hệ thống từng gặp qua việc lớn, giọng điệu lộ ra chút tang thương, 【Cũng đúng, tình yêu vô cùng hại người.】

Hoa Vụ chậc một tiếng, "Mi đã trải qua cái gì rồi thế?"

Diệt Mông không để ý cô, trực tiếp chuẩn bị truyền tống.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Vị diện thứ 14 kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play