Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
===
Lâm Khai Dịch không đi cùng Tống Tẫn và Hoa Vụ, mà tụ họp với bọn họ dưới chân núi.
Hoa Vụ không cảm thấy hứng thú với leo núi cho lắm.
Cho nên đồ vật đều do Tống Tẫn chuẩn bị.
Đến địa điểm gặp gỡ, Hoa Vụ từ xa đã thấy Lâm Khai Dịch như một con chim công sặc sỡ, đứng chung với một cô gái.
"Anh Tẫn, bên này." Lâm Khai Dịch thấy Tống Tẫn, lập tức vẫy hai tay, "Sao hai người chậm vậy?"
Tống Tẫn liếc hắn ta một cái: "Đi nghỉ chứ không phải vội vàng đi đầu thai."
Lâm Khai Dịch: "......"
Đươc!
Ai bảo anh là anh Tẫn của tôi chứ.
"Tôi đã thuê một homestay, phong cảnh gần đây cũng không tồi, trước tiên chúng ta chơi ở gần đây, sau đó ngày thứ ba đi leo núi, ở trên núi ở một đêm sau đó lại xuống núi."
Lâm Khai Dịch ra vẻ chân chó, "Anh Tẫn, em sắp xếp như vậy, anh có vừa lòng không?"
Tống Tẫn nhìn Hoa Vụ.
Hoa Vụ không có ý kiến gì.
"Vậy cứ thế đi."
Lâm Khai Dịch giới thiệu cô gái kia cho bọn hắn, sau đó dẫn bọn hắn đi về hướng homestay
Khu này cơ bản đều là homestay, Lâm Khai Dịch đặt chỗ này trông không lớn lắm, nhưng rất có phong cách.
Đoán chừng giá không thấp.
"Đây, thẻ phòng."
"Chỉ có một phòng?" Lâm Khai Dịch chỉ lấy một tấm thẻ phòng cho bọn hắn.
Lâm Khai Dịch sửng sốt: "Cô với anh Tẫn còn chia phòng ngủ sao? Hai người cãi nhau à?"
Giọng điệu kia, giống như đang rất mong đợi.
Hoa Vụ ngoài cười nhưng trong không cười, "Làm anh thất vọng rồi, không cãi nhau."
Tống Tẫn nhận thẻ phòng, kéo Hoa Vụ đi vào phòng, "Vào phòng cất đồ trước, tối nay ra ngoài sau."
"Chậc, làm bộ làm tịch!" Lâm Khai Dịch hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh, "Bảo bối, chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Cô gái kéo Lâm Khai Dịch, trong mắt toàn là ngôi sao nhỏ: "Bạn của anh với bạn gái của anh ấy thật xứng đôi."
"Hai tên biến thái với nhau, không xứng đôi mới lạ."
"???"
Khuôn mặt cô gái tràn đầy mờ mịt.
......
......
Phòng của Lâm Khai Dịch đặt quả thật không tồi, một bên có cửa sổ sát đất rất lớn, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng đẹp, trông cực kỳ thoải mái.
Căn phòng phong cách gỗ tự nhiên, cho cảm giác ấm áp thư giãn, trong phòng chỉ có một giường đôi rất lớn, nhìn qua vừa mềm lại thoải mái.
Hoa Vụ nghỉ ngơi một lát, quyết định tắm rửa một chút trước.
Trên đường đến đây rất nóng, khắp người không được thoải mái lắm.
Tống Tẫn nghe vậy, "Anh tắm với em."
"Không cần."
Hoa Vụ dứt khoát từ chối, tắm với hắn, không phải là tận hai tiếng sau mới ra được à?
Ngồi trên xe lâu như vậy, ai có tâm tình ứng phó hắn.
"......"
Tống Tẫn cũng không cưỡng cầu, mở vali, lấy quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của Hoa Vụ từ trong ra.
Hoa Vụ tắm rửa rất nhanh, cô thay xong quần áo đi ra, Lâm Khai Dịch với cô gái kia đã ở trong phòng bọn họ.
"Tôi với bảo bối đói bụng, chuẩn bị đi ăn một chút gì đó, cô có đi không?" Lâm Khai Dịch thấy cô ra, trực tiếp hỏi cô.
Hoa Vụ cảm thấy hơi đói, gật đầu: "Đi."
"Lát nữa gặp dưới lầu." Lâm Khai Dịch không chờ lâu, lôi kéo cô gái hấp tấp rời đi.
......
......
Lâm Khai Dịch vốn định đi ra ngoài ăn, kết quả không biết sao lại thấy chủ quán có bếp nướng có thể thuê, cửa hàng bên cạnh còn cung cấp nguyên liệu nấu ăn tươi sống.
Cho nên hắn ta đổi đi ra ngoài ăn cơm thành BBQ nhà nướng trên bãi cỏ ngoài sân.
Chủ quán giúp bọn họ chuẩn bị bếp với đốt than, Lâm Khai Dịch và cô gái kia đi lấy đồ ăn.
Hoa Vụ với Tống Tẫn tìm cái bàn.
Hoa Vụ đem hai cái ra, giống như không còn sức lực gì, ngồi vào ghế, mở chế độ chiêm ngưỡng mặt trời lặn
Chân trời đầy ráng chiều rực rỡ, mặt trời lặn về hướng tây, chậm rãi biến mất phía đường chân trời.
Tống Tẫn đưa một ly rượu qua.
Hoa Vụ vô cùng hài lòng, "Vẫn là anh hiểu em, cảnh đẹp xứng với rượu ngon, nhân gian vẫn đáng giá."
Tống Tẫn cúi người, biến ráng chiều rực rỡ trong đáy mắt cô thành hình dáng hắn, "Vậy anh có đáng giá không?"
Ánh hoàng hôn mạ một tầng ánh sáng vàng nhạt quanh thân người đàn ông, hắn phảng phất như ráng chiều nơi chân trời hóa thành, khiến người ta động tâm.
Hoa Vụ thản nhiên uống một ngụm rượu, dưới cái nhìn chăm chú của Tống Tẫn, giơ tay xoa mặt hắn, chủ động dán lên.
Rượu mát lạnh lưu chuyển giữa răng môi bọn họ, hương rượu thơm nồng làm say lòng người.
Tia sáng cuối cùng phía chân trời biến mất.
Ánh đèn xinh đẹp xung quanh hàng rào được thắp sáng, cả thảm cỏ dưới chân cũng có ánh đèn nhiều màu sắc lần lượt sáng lên.
Bóng dáng bọn họ được chiếu rọi bởi những sáng này.
Toàn cảnh giống như tình tiết của phim thần tượng, duy mĩ lại thơ mộng.
"Ơ! Hai người lại show ân ái ngay trước công chúng vậy à!!"
Lâm Khai Dịch trờ về với bạn gái hắn, lớn giọng rống lên.
Hoa Vụ giống như không có việc gì lùi về ghế, Tống Tẫn rõ ràng bất mãn, nhưng lại không thể nói Hoa Vụ, chỉ có thể trừng Lâm Khai Dịch.
"Anh...... Trừng em làm gì?" Lâm Khai Dịch đặt đồ ăn hắn ta mang về ở trên bàn, "Các người dám hôn còn không cho người ta nói à?"
Tống Tẫn: "Chỉ là cậu nhiều miệng, cần khâu lại cho cậu không."
"Có lẽ là không cần đâu." Lâm Khai Dịch cười ha ha, "Bắt đầu nướng thịt đi!"
Hoa Vụ nhìn nguyên liệu nấu ăn hắn ta mang về: "Anh chỉ lấy ít như thế này?"
Mèo cũng không đủ ăn!
Bọn họ còn có bốn người kìa!!
"Chút nữa chủ quán đem những cái khác đến sau, rất gần, ở ngay bên cạnh." Lâm Khai Dịch nói: "Chuyện ăn uống tôi còn có thể bạc đãi cô sao?"
Lâm Khai Dịch vén tay áo lên, "Xem tôi đây bộc lộ tài năng cho các người, độc môn bí truyền nướng BBQ của công tử họ Lâm, tuyệt đối khiến mấy người ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa."
Hoa Vụ tỏ vẻ hoài nghi.
Mà Tống Tẫn căn bản không để ý hắn, tự cầm nguyên liệu nấu ăn, nướng trước cho Hoa Vụ, để cô lót dạ.
Lâm Khai Dịch cũng không để cho bạn gái hắn động tay.
Hoa Vụ với bạn gái hắn ta ngồi nói chuyện phiếm, biết cô ấy là một người mẫu, ở bên Lâm Khai Dịch, thật ra cũng không phải tình yêu gì, mà là theo nhu cầu.
Hoa Vụ bị Tống Tẫn cho ăn không ngừng.
Lâm Khai Dịch giống như phân cao thấp với Tống Tẫn, cũng bắt đầu không ngừng cho bạn gái của hắn ta ăn.
Cuối cùng nếu không phải Hoa Vụ bảo nghẹn, có lẽ hai người có thể đút cho các cô no căng.
Lâm Khai Dịch chạy về homestay, cầm một bình rượu ra, rót hàng đống đống rượu vào ly của Hoa Vụ.
"Giám đốc Tang, một ly này tôi kính cô." Lâm Khai Dịch cũng đổ rượu cho mình, "Tuy rằng chúng ta gặp nhau không vui lắm, nhưng mà ai bảo anh Tẫn của tôi thích cô chứ, về sau anh Tẫn giao cho cô."
Hoa Vụ: "......"
Sao giống như đến nhắn nhủ gả con gái vậy?
Chẳng qua bàn về việc uống rượu này, Hoa Vụ cũng không luống cuống.
Tống Tẫn nhìn hai người uống, cũng không ngăn cản.
Hắn biết tửu lượng Hoa Vụ rất tốt, muốn cô uống say, gần như không có khả năng.
"Nói mới nhớ......" Tửu lượng Lâm Khai Dịch không tốt như vậy, uống xong một bình, rượu bắt đầu có tác dụng, hắn ta đã có chút men say, nói ngọng, "Cô với anh Tẫn định khi nào kết hôn."
Hoa Vụ vẫn ngồi đoan đoan chính chính, "Lời này anh không nên hỏi Tống Tẫn sao?"
Lâm Khai Dịch vỗ bàn: "Nếu các người kết hôn, tôi đây chắc chắn phải làm phù rể."
Hoa Vụ: "......"
Lâm Khai Dịch trực tiếp bỏ qua đương sự, bắt đầu mặc sức tưởng tượng về đám cưới: "Đến lúc đó như vậy...... Ở đây kiểu như này......"
Hoa Vụ: "???"
Hoa Vụ quay đầu hỏi Tống Tẫn: "Có phải hắn muốn kết hôn đến điên rồi không?"