Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.

===

Trần Sóc tìm đầu tư khắp nơi, nhưng mà tiến độ vẫn không tốt lắm, cuối cùng hắn ta còn không có tiền lương trả cho công ty.

Cuối cùng đành phải từ bỏ bộ phim kia, toàn bộ đầu tư trước đây đều thả trôi sông.

Mà mỗi lần hắn thấy mặt Dương Thải Diệp không phải là cãi nhau thì là chiến tranh lạnh, quan hệ vợ chồng cực kì kém.

Không bao lâu, Trần Sóc vì vụ đánh người trong hộp đêm mà bước lên hot search.

Trần Sóc vốn đã không có phim để đóng, bởi vì chuyện này, càng không có ai tìm hắn ta đóng phim nữa.

Trần Sóc mới đầu còn nghĩ cách tìm cơ hội, nhưng sau nhiều lần vấp phải trắc trở, hắn ta dần trở nên sa sút tinh thần.

Lúc trước Trần Sóc cũng sa sút tinh thần như vậy, là nhờ nữ chính giúp đỡ hắn, cổ vũ hắn ta bắt đầu một lần nữa.

Nhưng hiện tại Trần Sóc không có nữ chính dịu dàng thiện lương hỗ trợ.

Chỉ có Dương Thải Diệp càng ngày càng không ưa hắn.

Mỗi lần nhìn Trần Sóc bị rượu bia làm hốc hác khuôn mặt, cộng với thể không rèn luyện bắt đầu biến dạng, Dương Thải Diệp rất hối hận.

Số lần hai người cãi nhau càng ngày càng nhiều.

Dương Thải Diệp gần như không thể nào quay lại.

Đương nhiên Dương Thải Diệp cũng không được tốt lắm, mặc kệ cô ta làm hạng mục gì, cuối cùng đều thua lỗ.

Trong công ty hầu như không còn quyền lên tiếng.

Cuối cùng còn bởi vì một quyết sách sai lầm, bị hai anh trai kia của cô ta buộc phải rời công ty.

"Em gái à, em đã lập gia định, về sau phải ở nhà giúp chồng dạy con cho tốt." Anh cả Dương gia nhìn Dương Thải Diệp, nói lời sâu xa: "Em xem ngày nào em cũng bên ngoài, thằng chồng nhà em cũng không biết đang làm cái gì đâu."

"...... Rốt cuộc là ai ở sau lưng giúp các anh?"

Cô ta không tin hai người kia thông minh như vậy.

Sau lưng bọn họ chắc chắn có người chỉ điểm.

Lần này rõ ràng cô ta đã kiểm tra rà soát nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào bẫy rập của người khác, dẫn tới xuất hiện sai lầm lớn như vậy.

"Em gái, em nói gì vậy? Cái gì mà ai ở sau lưng giúp bọn anh? Làm gì có ai chứ......"

Đối phương chưa bao giờ lộ ra dấu vết nào, Dương Thải Diệp có thể là biết mình cũng không hỏi được cái gì.

"Công ty sớm hay muộn cũng sẽ thất bại ở trong tay các anh." Cô ta ném xuống những lời này, thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.

Dương Thải Diệp về đến nhà, phát hiện một đống lộn xộn trong phòng khách, tất cả đều là vỏ chai rượu với hộp đựng thức ăn còn thừa.

Không biết Trần Sóc đã đi đâu.

Dương Thải Diệp cũng không muốn quản hắn, cô ta tắm rửa một chút, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Cô ta sẽ không bị lật đổ nhanh như vậy.

Nhưng Dương Thải Diệp chưa ngủ được bao lâu, liền nhận được một cuộc điện thoại, bảo cô ta đến đồn công an nhận người.

Trần Sóc lại vì đánh người mà vào đồn công an.

Dương Thải Diệp trầm mặt nộp tiền phạt cho hắn, xử lý thủ tục, mang hắn ta ra ngoài.

"Rốt cuộc anh định làm gì hả?" Vừa ra khỏi cửa, Dương Thải Diệp liền nổi giận, "Anh nhìn xem bộ dáng hiện tại của anh giống cái gì?"

Trần Sóc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bị Dương Thải Diệp đẩy một cái, trực tiếp ngã thẳng vào hàng rào cây bên cạnh.

Hắn ta thử hai lần cũng chưa bò dậy được, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống, "Tôi có bộ dáng gì...... Cô nói xem tôi có bộ dáng gì? Còn không phải đều là lỗi của cô sao? Từ sau khi kết hôn với cô, tôi đã thuận lợi việc gì chưa?"

Dương Thải Diệp tức giận cười, "Bây giờ anh đang trách tôi à?"

Trần Sóc ngẩng đầu, "Lúc trước không phải cô uy hiếp tôi sao?"

"......"

Dương Thải Diệp với Trần Sóc ầm ĩ một trận, trực tiếp ném hắn ta ở chỗ này rồi đi.

Trần Sóc cũng lười đuổi theo cô ta, tự mình thất tha thất thểu tìm một khách sạn ngủ một giấc.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau hắn ta liền nhận được điện thoại của bệnh viện, Dương Thải Diệp xảy ra tai nạn xe cộ, nằm viện.

Trần Sóc đuổi tới bệnh viện, Dương Thải Diệp đã bị chuyển tới phòng điều trị.

"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"

"Không nguy hiểm đến tính mạng, có điều chân của cô ấy......"

Trần Sóc nghe bác sĩ nói rằng chân Dương Thải Diệp có vấn đề, khả năng về sau chỉ có thể ngồi xe lăn.

Trần Sóc làm xong tất cả thủ tục, cả người hơi đờ ra.

Đang êm đẹp, sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?

Còn nghiêm trọng như vậy......

Hai ngày sau Dương Thải Diệp mới tỉnh, biết được chân của mình về sau có khả năng không thể đi nữa, cảm xúc đột nhiên trở nên mất khống chế.

Đặc biệt là sau khi hai anh em Dương gia kia đến đây thăm cô ta.

Trần Sóc còn coi như có chút lương tâm, vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cô ta.

Lúc ban đầu Dương Thải Diệp không thể tiếp nhận, cảm xúc vẫn luôn không tốt.

Nhưng cuối cùng cũng đành phải tiếp nhận sự thật này, không hề phát cáu, chỉ là cả người nhìn qua u ám hơn nhiều.

Sau khi xuất viện, biểu hiện của Trần Sóc còn khá tốt, mỗi ngày đưa cô ta đi phục hồi chức năng, cho cô ta ăn.

Nhưng mà thời gian dài, Trần Sóc không còn có kiên nhẫn tốt như vậy nữa.

Số lần hai người cãi nhau dần dần lại nhiều lên.

Sau khi Dương Thải Diệp xảy ra chuyện, tính tình vốn dĩ đã có hơi quái gở, hai người cãi nhau, ai cũng không nhường ai.

Số lần Trần Sóc trở về số càng ngày càng ít.

Dương Thải Diệp đề nghị ly hôn, nhưng Trần Sóc lại không đồng ý.

Dương Thải Diệp mới đầu không biết hắn ta là vì cái gì, về sau mới biết được, vẫn là vì tiền.

Tuy rằng bây giờ cô ta không ở công ty, nhưng nhà họ Dương mỗi tháng sẽ cấp cho cô ta một số tiền.

Số tiền này cũng đủ chi phí sinh hoạt cho bọn họ, thậm chí có thể để cho bọn họ sống rất tốt.

Trong khoảng thời gian cô ta nằm viện này, số tiền kia bị Trần Sóc quản lý.

Không biết hắn ta với hai anh trai kia của cô ta đạt thành hiệp nghị gì, bọn họ khăng khăng phải chuyển tiền vào trong thẻ.

Bây giờ Trần Sóc không muốn ly hôn, Dương Thải Diệp lại không phải một người lành lặn, còn có hai anh trai của cô ta giúp hắn, cô ta có thể làm gì được hắn?

Dương Thải Diệp giờ đây ra cửa cũng khó khăn.

......

......

Hoa Vụ nghe thấy tin tức của Trần Sóc với Dương Thải Diệp, đã là một năm sau.

Sau khi biết cuộc sống vợ chồng của hai người không mấy hòa hợp, cô cũng yên tâm rồi.

Lúc trước yêu nhau như thế, vậy phải hạnh phúc đến già nha.

Công ty của Hoa Vụ đã đi vào quỹ đạo, quy mô mở rộng hơn không ít, gần như có thể coi là đạt được tự chủ tài chính.

"Sếp, ngài Tống tới."

"Sao hắn lại tới nữa?"

"......"

Ngài Tống đẹp như vậy, sao sếp vẫn còn chê chứ?

"Bảo hắn vào đi."

"Vâng."

Trợ lý đưa Tống Tẫn vào.

"Anh lại tới làm gì?"

Tống Tẫn đặt đồ vật trong tay xuống trước mặt cô: "Đem canh cho em."

Hoa Vụ nghẹn họng, "Anh Tống, anh có nhớ, anh còn một đống gia sản to lớn phải kế thừa không?"

Mỗi ngày làm mấy việc này làm cái gì?

Phiền mi có chí tiến thủ chút đi!!

"Em thiếu tiền sao?"

"...... Không."

"Vậy em nuôi anh không tốt sao?"

"......" Ta mẹ nó......*@^%!?

Tống Tẫn nói như chuyện đương nhiên, Hoa Vụ đột nhiên không biết nên phản bác như thế nào.

"Trước kia không phải anh còn muốn nuôi em sao?"

"Không phải em không cho sao?" Tống Tẫn rót canh cho cô, "Vậy nên anh chỉ có thể lui một bước."

Dù sao kết quả đều giống nhau.

"......"

Tống Tẫn cười đưa canh cho cô, "Canh xương hôm nay hầm rất lâu, ăn rất ngon."

"......"

Hoa Vụ cười nhạt một tiếng, nhận chén canh, lấy khí thế uống thuốc, hai ngụm uống sạch.

"Vào kỳ nghỉ quốc khánh, Lâm Khai Dịch hẹn chúng ta đi leo núi, em muốn đi không?"

"...... Hắn?" Lâm Khai Dịch còn có thể leo núi cơ à? Hoa Vụ ngờ vực, "Hắn muốn làm gì?"

Lâm Khai Dịch thấy cô, đi đường một chiều còn có thể quay đầu, còn có thể chủ động hẹn cô?

"Hắn hẹn một cô gái, nói đi hai người thì không hay lắm, liền gọi chúng ta đi. Đúng lúc, anh cũng muốn đi, cho nên...... Em đi cùng anh được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play