Tác giả: Mặc Linh
Edit by Umei.
Beta by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ cúp điện thoại, có chút sầu nhìn hot search.
Dưới hot search kiểu bình luận nào cũng có.
Cũng có fans của cô, chẳng qua nội dung vẫn tính là hoà bình, phần lớn đều cảm thấy chỉ cần là yêu đương bình thường thì không có vấn đề quá lớn.
Hoa Vụ còn đang suy nghĩ lợi dụng đồ bỏ đi như thế nào, kết quả làm mới một cái, hot search trực tiếp biến mất.
"???"
Lư keo kiệt hào phóng như vậy?
Lại cho người gỡ hot search?
Ông ta không cọ một chút à?
Trước đây vì để tiết kiệm tài chính, cái gì có thể cọ thì ông ta đều đi cọ......
Bây giờ bọn họ có tiền, đạo diễn Lư vẫn rất keo kiệt, chỗ nào có thể không cần tiêu tiền thì sẽ không tiêu tiền.
Nói cái gì mà lỡ lúc nào đó phá sản, phải tiết kiệm chút.
Đối với việc đạo diễn nhà mình không suy nghĩ tích cực, Hoa Vụ cũng rất cạn lời.
Cô chính là nữ chính, có thể tùy tiện phá sản sao?
Không có mắt nhìn!
Cái hot search này hiển nhiên không phải đạo diễn Lư tìm người bỏ.
Là Tống Tẫn tìm người gỡ.
Bởi vì Tống Tẫn đã gửi tin nhắn cho cô, bảo cô không cần để ý hot search.
......
......
Hoa Vụ mặc một bộ quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Trên bàn cơm đặt một bó hoa hồng màu tím, bên cạnh bày bữa sáng, đáng tiếc đã nguội.
Hoa Vụ cho vào lò vi sóng hâm nóng, ăn tạm hai miếng, bắt đầu xử lý công việc chồng chất.
Mãi đến giữa trưa, Tống Tẫn mới trở về.
Trong tay hắn xách theo không ít đồ, câu đầu tiên mở miệng chính là:
"Chuyện hot search không cần lo lắng, anh đã kêu người xử lý."
"......"
Tôi cũng không lo lắng mà.
Hoa Vụ nâng cằm: "Anh mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?"
"Nấu cơm cho em."
Hoa Vụ tỏ vẻ nghi ngờ: "Anh biết làm?"
"...... Anh sẽ học."
"......"
Vì cô mà lo chuyện bếp núc.
Tống Tẫn nghĩ không phải chỉ là nấu cơm sao, học theo video là được, việc này có gì khó.
Nhưng khi hắn làm phòng bếp chướng khí mù mịt, bị Hoa Vụ túm ra phía sau, hắn mới cảm thấy...... Rất khó.
Hoa Vụ vốn đã không quá thoải mái, cũng lười dùng những nguyên liệu cao cấp đó của hắn nấu ăn, tùy tiện chuẩn bị phần ăn cho hai người.
Từ trước đến nay Tống Tẫn vẫn luôn ưu nhã ung dung, lúc này ngồi cạnh bàn, có hơi không được tự nhiên.
"Anh sẽ nỗ lực học tập." Tống Tẫn thấp giọng nói: "Lần sau làm cho em ăn."
"Buông tha cho nhà bếp đi."
"......"
Hắn chỉ là không quen.
Hoa Vụ vừa mới ăn xong, bây giờ cũng không muốn ăn chút nào, cô tùy tiện ăn hai miếng.
Tống Tẫn trái lại ăn rất nghiêm túc.
Ánh mắt Hoa Vụ rơi vào bó hoa ở đầu bàn: "Vì sao anh luôn mua hoa màu này?"
"Rất hợp với em."
"???"
Hợp với cô cái gì?
"Cho nên hoa này để chúc mừng cái gì? Chúc mừng lần đầu tiên ngủ cùng của chúng ta?"
Tống Tẫn ngẩng đầu, "Con gái đừng nói chuyện thẳng thắn như vậy."
Hoa Vụ khoanh tay, đúng lý hợp tình: "Em nói sai chỗ nào rồi?"
"......"
Tống Tẫn đưa hoa cho cô, chỉ là cảm thấy cô thấy hoa, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Hơn nữa hắn muốn đưa cho cô......
"Anh đưa hoa cho em, em không vui?"
"Anh đầu tư trên người em càng nhiều, thì anh sẽ càng cảm thấy không công bằng, do đó cảm thấy em không đủ quan tâm đến anh, vì sao không yêu anh. Nhưng em hy vọng giữa chúng chỉ là quan hệ đơn thuần như vậy, không cần pha trộn những tình cảm linh tinh."
"Anh biết." Tống Tẫn buông đũa: "Anh chỉ đưa một bó hoa mà thôi, em không cần quá để ý, anh cũng không muốn đòi hỏi em đáp lại cái gì."
"Anh có thể đòi hỏi em đáp lại, ngoại trừ yêu."
Tống Tẫn nhìn cô một cái: "Anh có thể hỏi một chút không, vì sao không thể có tình cảm chứ?"
"Quá phiền phức."
"Hai người thích nhau, vì sao lại là phiền phức?"
"Đối với các anh mà nói có lẽ không phải, với em mà nói thì là như vậy."
Bằng không vì sao công ty lại phải nhấn mạnh nhiều lần, không cho phép có tình cảm với người của thế giới nhỏ?
Bọn họ không thuộc về thế giới này.
Cái giá của tình cảm, vĩnh viễn đều là bi kịch.
Cô cũng không cần thiết phải bỏ ra quá nhiều tình cảm cho một chuyến hành trình ngắn ngủi.
"Được, anh biết rồi."
"Tống Tẫn, em đã nói rõ ràng với anh, anh tự nguyện đồng ý, cho nên em hy vọng về sau chúng ta sẽ không bởi vì chút chuyện này mà sinh ra những bất đồng không cần thiết."
"Ừm."
Tống Tẫn thu dọn bát đũa trên bàn, cầm vào phòng bếp.
Không biết nấu cơm, nhưng hắn vẫn biết dọn dẹp.
Tống Tẫn rửa xong bát đũa đi ra, Hoa Vụ đã thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
"Em muốn đi ra ngoài?"
"Công ty có chút việc."
"Thân thể không sao chứ?"
"...... Không sao." Hơi không thoải mái thôi, nhưng vẫn ổn.
Nữ chính đương nhiên không thể nói không được!!
Cô không cần mặt mũi sao?
Tống Tẫn: "Để anh đưa em đi."
Tống Tẫn muốn đưa cô đi, Hoa Vụ cũng không thể từ chối.
Trên đường đến công ty, Hoa Vụ vẫn luôn trả lời tin nhắn trên điện thoại, chờ mãi đến lúc cô để điện thoại xuống, Tống Tẫn mới mở miệng.
"Cái em cần là một người bạn đời không trộn lẫn những tình cảm nam nữ, yêu cầu của em anh có thể làm được. Vậy một ngày nào đó, em có thể kết hôn với anh chứ?"
Hoa Vụ: "Nếu anh đồng ý."
Tống Tẫn: "Anh biết rồi."
Chính là trừ đòi hỏi tình yêu của cô ra, tất cả những thứ khác đều có thể.
Thật khéo, yêu cầu của hắn cũng không nhiều lắm.
Tống Tẫn dừng xe dưới công ty của Hoa Vụ, cởi dây an toàn, kéo Hoa Vụ chuẩn bị xuống xe lại.
Hoa Vụ bị ấn trên ghế phụ hôn năm phút.
Hoa Vụ vốn bị cảm còn chưa khỏi hẳn, năm phút đã có cảm giác hơi ngột ngạt, trên mặt đỏ bừng, đuôi mắt nhiễm một màu hồng nhạt.
Tống Tẫn nhẹ mổ vào đôi môi đỏ bừng của cô: "Tan tầm sẽ tới đón em."
"Hôm nay phải họp đến khuya." Vốn dĩ buổi sáng đã có một đống việc, kết quả cô không đến, hiện tại đều dồn xuống buổi chiều.
Tống Tẫn giúp cô sửa sang lại quần áo xong, lại lấy khẩu trang ra đeo cho cô: "Khuya sẽ tới đón em."
"......"
Hoa Vụ đẩy cửa xe đi xuống.
Tống Tẫn nhìn theo Hoa Vụ rời đi, tận đến khi không còn nhìn thấy người, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Tống Tẫn ngồi trong xe, cũng không rời đi ngay lập tức.
Brừ ——
Tống Tẫn nhìn màn hình điện thoại một cái, khoảng hai mươi giây, lúc này mới nghe điện thoại.
"Mẹ."
"Buổi tối tới đây ăn cơm đi, mẹ làm cho con món con thích ăn nhất."
"...... Vâng."
Tống Tẫn nhắn tin cho Hoa Vụ, bảo cô gọi điện thoại cho hắn trước khi tan làm, sau đó lái xe đến trước nhà mẹ Tống.
Tống Tẫn vừa vào cửa đã phát hiện có gì đó không đúng.
Trong nhà có khách.
"Tiểu Tẫn về rồi." Mẹ Tống nghe thấy tiếng mở cửa, đi ra từ phòng bếp: "Hôm nay về cũng nhanh đấy, ngày thường gọi con lúc nào cũng chậm chạp......"
"Trong nhà có khách ạ?" Tống Tẫn đổi giày vào nhà.
"Lộ Lộ tới." Mẹ Tống vui vẻ ra mặt: "Lâu rồi không gặp đứa nhỏ này, đúng là càng lớn càng xinh đẹp."
"......"
"Tống Tẫn, anh về rồi." Lam Lộ Lộ đeo tạp dề, đi ra khỏi phòng bếp, trên tay còn dính bột mì: "Em và dì đang nấu cơm, đợi xíu nữa được ăn rồi."
"Được rồi được rồi, sao để con làm được." Mẹ Tống bảo Lam Lộ Lộ đi rửa tay: "Con với Tiểu Tẫn nói chuyện đi, người trẻ tuổi các con có chuyện để nói."
"Không cần đâu dì, con làm sắp xong rồi."
"Vớ vẩn, các con cứ nói chuyện đi." Mẹ Tống trực tiếp cởi tạp đề của Lam Lộ Lộ xuống, đẩy cô ta đi rửa tay.
Nhân lúc Lam Lộ Lộ đi rửa tay, bà kéo Tống Tẫn lại: "Mặt con cứ đơ ra làm gì? Khách tới nhà, ngay cả cái mặt tươi cười cũng không có, sao con lại học được cái kiểu giống hệt cha con vậy?"
"Mẹ, mẹ muốn làm gì?"
"Cái gì mà mẹ muốn làm gì?" Mẹ Tống lườm hắn: "Tuổi con cũng không nhỏ nữa, nên thành gia lập nghiệp. Cho dù là gia thế hay là tính cách, Lộ Lộ đều không tồi, hiểu tận gốc rễ, về sau cũng có thể giúp con, hai đứa rất xứng đôi."
"Mẹ, chuyện của con, không cần mẹ nhúng tay."
"Mẹ còn có thể hại con?" Mẹ Tống hơi tức giận: "Chẳng lẽ con thật sự coi trọng con hồ ly tinh kia?"