Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
===
"Thân phận của anh như vậy, muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, cần gì phải lãng phí thời gian trên người tôi."
"Em xứng đáng."
Hoa Vụ: "......"
Cũng không biết được đại biến thái tỏ tình là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Tâm trạng Hoa Vụ hơi phức tạp.
Tống Tẫn nghiêng người về phía cô, thấp giọng hỏi: "Cô Tang, muốn thử một lần với tôi không?"
Hoa Vụ xoay chiếc ly thủy tinh trong tay, tia sáng chiết xạ li ti qua đáy mắt cô.
Cô nhìn ly nước chanh, "Nếu anh muốn lấy được nhiều thứ hơn từ trên người tôi, vậy chắc anh phải thất vọng rồi."
Tống Tẫn vươn tay về phía cô: "Tôi không đòi hỏi nhiều hơn."
Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên lòng bàn tay hắn, không nói gì.
Lúc Tống Tẫn cảm thấy rằng cô có thể sẽ từ chối, cô bỏ ly trong tay vào tay hắn.
"Cho tôi một ly rượu."
"...... Được."
Tống Tẫn đứng dậy đi lấy rượu.
Hoa Vụ nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Tống Tẫn.
Ánh mặt trời hơi chói chang, dát lên người Tống Tẫn một vầng sáng vàng nhàn nhạt.
Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, nằm trên ghế dựa.
Tống Tẫn rất nhanh đã trở lại, đưa một ly rượu vang đỏ cho cô.
Hoa Vụ nhận ly rượu, uống hai ngụm, chậm rì rì mở miệng: "Thử một chút cũng được."
Nghe được câu trả lời hắn muốn nghe, ngược lại làm hắn có hơi sửng sốt.
"Cô Tang, đồng ý rồi thì không thể đổi ý."
Hoa Vụ khẽ cười một tiếng, rất khiêu khích: "Cho dù tôi đổi ý, anh có thể làm gì được tôi?"
Tống Tẫn lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt như ánh sáng âm u lững lờ nơi đáy biển, làm người ta không nắm bắt được hắn đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng cười một tiếng, "Buổi tối có về không?"
"Ngày mai có việc."
Lời ngầm là phải về.
"Ừm." Tống Tẫn sắp xếp xong hành trình kế tiếp: "Chúng ta đợi ở đây một lúc rồi về, sau đó có thể ăn một bữa cơm tối."
......
......
Hoa Vụ ăn cơm tối với Tống Tẫn, sau đó được hắn đưa về chỗ ở.
Cô đã thay đổi chỗ ở, dù sao cũng là một bà chủ, đương nhiên phải sống thoải mái hơn một chút.
An ninh bên này tốt hơn chỗ ở trước đây, Tống Tẫn có thể trực tiếp lái xe đến dưới nhà.
Hoa Vụ xuống xe: "Anh không cần xuống xe."
Tống Tẫn lại không nghe cô, xuống xe mở cốp, lấy ra một bó hoa từ bên trong.
Hoa hồng màu tím, được bọc trong tầng tầng lớp lớp lụa mỏng thơ mộng lại lãng mạn.
Tống Tẫn đưa hoa cho cô, "Chúc mừng ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau."
Hoa Vụ: "......"
Thật ra cũng không cần đâu.
Hoa rất nặng đó!
"Cho dù em thích cái gì, đều có thể nói với tôi, chỉ cần tôi có thể lấy được, đều có thể cho em."
Hoa Vụ nhướng mày, đầu ngón tay kéo lấy cà vạt của Tống Tẫn: "Em muốn mạng của anh cũng có thể sao?"
Tống Tẫn nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: "Nếu em có thể lấy được."
Lông mi người đàn ông nhẹ rũ, động tác nhẹ nhàng kiềm chế, tựa như đang đối đãi với bảo vật vô cùng trân quý.
Mu bàn tay Hoa Vụ áp lên bờ môi ấm áp, có chút nóng, lại hơi ngứa, đầu ngón tay khẽ co lại.
Tống Tẫn buông cô ra rất nhanh, "Sáng ngày mai tới đón em."
Hoa Vụ: "Em có tài xế......"
Tống Tẫn: "Anh làm tài xế cho em, còn chưa đủ sao?"
"......"
Hoa Vụ cố nặn ra một nụ cười, "Anh vui là được."
Hoa Vụ lên lầu, đặt hoa trên bàn, bó hoa to như vậy, không cắm vào bình hoa được, cho nên Hoa Vụ cũng lười gỡ bọc ra, cứ thế đặt nó lên bàn.
......
......
Ngày hôm sau Tống Tẫn đúng giờ tới đón cô, còn mang bữa sáng cho cô.
Tống Tẫn cũng không hỏi nhiều cô định làm việc gì, vẫn quan tâm như trước, lúc cô cần, gọi hắn sẽ đến ngay.
Tống Tẫn đảm nhận nhiệm vụ đưa đón Hoa Vụ đi làm tan tầm, so với tài xế còn tận tâm hơn.
Hoa Vụ không biết vì saoTống Tẫn rảnh như vậy......
Hắn thậm chí còn không để ý tới Trần Sóc.
Dựa theo cốt truyện gốc, thời điểm này hai người này rất náo nhiệt mà......
Nhưng mà lúc cô quen Tống Tẫn đến bây giờ, con hàng này căn bản không hề để ý đến Trần Sóc.
Hoa Vụ cũng không ngăn được Tống Tẫn.
Cho nên Tống Tẫn đưa đón cô nhiều lần, hiển nhiên sẽ bị người khác chú ý.
"Vừa rồi người kia đưa cô tới là ai? Tôi thấy rất nhiều lần......" Đạo diễn Lư tám chuyện với Hoa Vụ, "Cô yêu đương à?"
Hoa Vụ lười giải thích với Lư đạo về quan hệ phức tạp của bọn họ, thuận miệng nói: "Không được sao?"
"Nghệ sĩ......"
Hoa Vụ cường điệu thân phận của mình: "Tôi hiện tại là sếp."
"......" Đạo diễn Lư trừng mắt lườm nguýt, một hồi lâu sau nuốt câu 'không thể yêu đương' về, "Có điều tôi thấy hình như người kia quen quen, giống như từng gặp ở đâu rồi, hắn là ai vậy?"
"Tống Tẫn."
Đạo diễn Lư hiển nhiên biết Tống Tẫn là ai, trên mặt đầy kinh ngạc, "Sao cô quen biết một phú nhị đại như thế vậy?"
"Nghiệt duyên."
"???"
Gả vào hào môn, người ta phải phấn đấu vài chục năm đấy.
Sao lại gọi là nghiệt duyên?
"Anh đừng quan tâm đến đàn ông nữa, anh tìm được diễn viên rồi à?"
Nói đến chính sự, đạo diễn Lư bắt đầu suy sụp:
"Tìm đâu mà dễ như thế, muốn phù hợp với thẩm mỹ của cô, còn phải có kỹ thuật diễn, còn muốn rẻ, cô cho rằng đó là hàng sản xuất định chế cho cô à?"
"Kỹ thuật diễn có thể mài giũa, khuôn mặt lại là trời sinh."
"......"
......
......
Ngày 26 tháng 8, Hoa Vụ được mời tham dự một tiệc tối từ thiện của giới giải trí.
Trong tiệc tối, Hoa Vụ thấy Trần Sóc với Dương Thải Diệp.
Đây là lần đầu tiên sau lễ cưới long trọng của bọn họ, Hoa Vụ gặp lại bọn họ lần nữa.
Sắc mặt của Trần Sóc trông không được tốt lắm, có vẻ lao lực quá độ.
Đương nhiên, Trần Sóc không phải lao lực quá độ, chỉ là trong khoảng thời gian này không quá tốt, quá nhiều chuyện xảy ra, dẫn tới phờ phạc như vậy.
Gặp phải trường hợp này, bề ngoài vẫn phải trào phúng đôi câu...... Không phải, khách sáo hai câu.
"Cô Dương, anh Trần, chúc mừng hai người, chúc hai người bách niên hòa hợp, sớm sinh quý tử nha."
Dương Thải Diệp rất không muốn gặp cô.
Bây giờ cô ta đã xác định, cô ta không hề có chút tình cảm nào đối với Trần Sóc.
Ngược lại là Trần Sóc......
Tốt hơn hết là không nói đến nữa.
Nghĩ đến thao tác trước đây của Hoa Vụ, Dương Thải Diệp cảm thấy còn khó chịu hơn ăn phải ruồi.
Hễ Trần Sóc có chút gió thổi cỏ lay gì, cô ta liền ngay lập tức gửi tin nhắn cho mình, bảo mình nhanh chóng đi xem xem, đừng để Trần Sóc bị người ta làm bẩn.
Bên cạnh còn có người khác, Dương Thải Diệp chỉ có thể nghẹn ra mấy chữ: "...... Cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo, thấy hai người hạnh phúc ở bên nhau, tôi cũng an tâm rồi."
"......"
Cô an tâm cái gì?
Cả quá trình Trần Sóc không mở miệng, thậm chí cũng không nhìn cô, không biết là vì trạng thái của mình lúc này, hay là vì hắn đã kết hôn với Dương Thải Diệp, phải tránh nghi ngờ.
Hoa Vụ cũng không nhiều lời, rất nhanh đã tách khỏi bọn họ —— bị bắt tách ra.
Tống Tẫn tới.
......
......
Dương Thải Diệp cầm ly rượu, nhìn cô gái mặc váy đỏ đi về phía người đàn ông bên ngoài đám đông.
Người đàn ông mặc tây trang giày da, đứng ngoài đám đông, nhưng so với những minh tinh dưới ánh đèn sân khấu còn chói mắt hơn.
Cô gái xách làn váy đi đến trước mặt hắn, hắn duỗi tay nắm lấy tay cô gái, hơi cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Hai người đứng chung một chỗ, hình ảnh duy mĩ lãng mạn không thể tả.
Tống Tẫn......
Quan hệ của bọn họ tốt như vậy khi nào?
Dương Thải Diệp cảm thấy kỳ lạ trong lòng, dư quang liếc đến Trần Sóc, thấy anh ta cũng đang nhìn bên kia, "Làm sao vậy, giờ còn nhớ cô ta à?"
Trần Sóc: "Em nói bậy gì đó."
"Tôi có nói bậy hay không, trong lòng anh rõ ràng."
"......"